Đột ngột bị anh đẩy vào làm cho Kiều Tuyết Vãn có chút nhướng mày, nhưng rồi sau đó Nam Thừa Húc liền ôm lấy cô, nói:
- Vãn Vãn, đây chính là hình phạt cho em vì em dám nghi ngờ anh…
Nhưng rồi sau đó Kiều Tuyết Vãn lại ôm lấy cổ của anh, đem hết trọng tâm dán chặt lên người anh, còn hôn lên môi anh, nơi giao hợp cũng bắt đầu tự vận động lên xuống, làm cho Nam Thừa Húc có chút thống khổ. Nhưng rồi cô lại nói:
- Ca ca… Ah…a…ưm… Hình phạt này… Vãn Vãn rất thích… Ca ca nhanh phạt Vãn Vãn đi…
Vốn dĩ Nam Thừa Húc muốn chơi cô một chút nhưng có lẽ anh quên mất người phụ nữ này không giống những người kia, những câu nói vô sỉ tới đâu thì cô đều có thể nói ra được, chẳng những thế mà ở khoảng ân ái còn đặc biệt rất biết chủ động.
Chính cũng vì đặc điểm đó mà nghiện cô mà, sao anh lại có thể quên được chứ… Không xong rồi, anh thật sự sắp không rồi!
Vì ở đây không có ai, cho nên Kiều Tuyết Vãn hoàn toàn không cần kiềm chế âm thanh rêи ɾỉ cho chính mình tạo ra, không chỉ vậy mà còn liên tục bảo anh phải làm thế này thế kia, làm cho Nam Thừa Húc nóng hết cả người.
Ngay sau đó anh còn ôm cô rời khỏi bồn tắm, đưa cô đi thẳng lên giường rồi lại hì hục đưa đẩy, mỗi lần va chạm đều chạm vào nơi sâu nhất bên trong cô.
Kiều Tuyết Vãn cũng không phụ lòng anh mà liên tục rêи ɾỉ đầy yêu kiều, gương mặt xinh đẹp lại thêm tiếng rên quyến rũ, Nam Thừa Húc đã chịu thua rồi, anh thật sự không thể thắng được tiểu yêu tinh này.
Còn chưa để Nam Thừa Húc làm gì tiếp theo thì tiểu yêu tinh Kiều Tuyết Vãn lại còn đẩy anh ra, tự mình thay đổi tư thế, nhìn anh bằng cặp mắt cực kỳ quyến rũ, còn liếʍ liếʍ môi, nói:
- Ca ca… Mau thỏa mãn em đi.
- Tiểu yêu tinh, hôm nay anh làm chết em!
Sau đó Nam Thừa Húc cũng giữ lấy eo nhỏ mảnh khảnh của cô, trực tiếp đem hạ bộ đi vào nơi sâu nhất bên trong tư mật, mọi ngóc ngách bên trong đều bị anh khám phá hết, riêng Kiều Tuyết Vãn thì phải nói là cực kỳ hài lòng, quả nhiên là người đàn ông cô chọn, thật biết cách khiến cô thấy thỏa mãn mà.
Một lúc sau, không biết cô và anh đã dính chặt bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết rằng họ đã thay đổi tư thế cũng rất nhiều lần rồi, khi này Kiều Tuyết Vãn đang ngồi phía trên anh, còn anh thì lại giữ tay ở eo của cô, để cô tự mình vận động.
Nhưng cũng chỉ hì hục được một lúc thì Kiều Tuyết Vãn đã nằm xuống cơ thể của anh, còn nhỏ giọng nỉ non:
- Ah…a… Không được rồi…a…a… Ca ca… Em mỏi… Em mỏi rồi… Không làm được nữa…
Nam Thừa Húc cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, vốn dĩ anh đang đến đoạn cao trào nhưng người phụ nữ vô lương tâm này nói không làm là không làm nữa, khiến cho anh chưa được sung sướиɠ đã thấy đau khổ.
Cuối cùng Nam Thừa Húc vẫn phải quay về tư thế nam trên nữ dưới, nhưng anh không hoàn toàn nằm trên cô mà đem hai chân của cô đặt lên vai mình, ôm lấy chân cô rồi hôn lên chân cô, lúc này Kiều Tuyết Vãn bắt đầu cảm thấy nơi tư mật càng lúc càng nóng, hạ bộ của anh thì cứ liên tục va chạm vào nơi cô cảm thấy thoải mái, tiếng rên cũng dần lớn hơn.
Nhưng rồi sau đó cô cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, còn đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn bị anh ôm chặt chân rồi.
- Ah…a… Đừng… Nam Thừa Húc… Đừng đẩy nữa… Không được… A… Ở bên trong không được… Ưm…a…
- Vãn Vãn… Không kịp rồi… Vãn Vãn!
Chính Kiều Tuyết Vãn cũng cảm nhận được một sự ấm áp đang tràn vào bên trong cơ thể của cô, tên nam nhân thối này lại được voi đòi tiên rồi… Hôm nay dù sao cũng là ngày nguy hiểm… Nếu như tiếp tục…
Khoan đã… Tên này tại sao còn hì hục đẩy nữa thế?
- Nam Thừa Húc! Đừng đẩy nữa… Mau đi mua…a…a…ha… Đừng đẩy nữa…
- Mua cái gì bà xã? Mua que thử thai sao? Có hơi sớm rồi… Nhưng không sao, mỗi ngày anh đều đút em ăn no, đảm bảo rất nhanh thôi chúng ta sẽ có em bé mà.
Cả buổi tối đó thì Kiều Tuyết Vãn mới nhận ra bản thân đã có một quyết định sai lầm khi đồng ý dọn về đây ở, ban đầu cô nghĩ rằng Nam Thừa Húc đưa cô đến đây là để sống cùng với Kiều Tiêu Mặc và Nam Bỉnh Phù, nhưng cô lại quên mất người này không phải người!
Anh là một con chó háo sắc, chỉ biết nhom nhem dòm ngó cơ hội và ăn cô thôi. Ấy thế mà cô quên mất, lại đem mỡ dâng tới miệng mèo, chơi dại rồi, cô thật sự chơi dại rồi.
Đêm đó khi đã lâm xong trận, anh cũng ôm vợ nhỏ của mình đi tắm rửa rồi mới đi ngủ, nhưng Kiều Tuyết Vãn toàn thân đã ê ẩm, còn nhìn anh bằng cặp mắt ai oán, nói:
- Nam Thừa Húc… Anh không phải người!
- Vợ ở bên cạnh, làm người ứ vui, không làm người nữa!
#Yu~