41.
Bởi vì trường học đột nhiên cúp điện, vấn đề này cũng không thể chờ được câu trả lời. Trên đường về, tôi bắt gặp một xe bán khoai lang nướng, đầu thu không có nhiều người mua nhưng mùi thơm vẫn lan xa.
Tôi mua một suất lớn và hai cái thìa, tôi và Chử Ương ngồi ở ven đường cùng nhau ăn.
Anh ấy đã thả mái tóc ra, những sợi tóc trắng như tuyết được thả xõa ra sau lưng, cơn gió nhẹ thổi qua khiến từng lọn tung bay chẳng khác gì ánh trăng sáng bạc rọi xuống thế gian.
Đột nhiên tôi nhớ tới vấn đề vừa rồi: "Rốt cuộc quan hệ giữa hai người chúng ta có thể gọi là gì chứ?" Tôi cắn môi, tự ngẫm nghĩ: "Quan hệ hợp tác? Quan hệ chủ tớ?"
Chử Ương nói: "Quan hệ ở chung?" Giọng điệu anh ấy cực kỳ thản nhiên giống như nói một điều cực kỳ hiển nhiên như bàu trời màu xanh lam, cỏ màu xanh lá vậy.
Tôi ngây ngẩn. Dường như anh ấy có chút mệt mỏi, uể oải tựa vào bả vai tôi ngáp dài một cái. Tiện thể còn ăn miếng khoai nướng đã nguội từ thìa của tôi. Tôi nhìn cái thìa trống trơn, đột nhiên nói: "Không bằng chúng ta qua lại đi!"
Chử Ương ngồi dậy: "Cô có biết mình đang nói cái gì không?"
Nếu như lời vừa rồi chỉ là bốc đồng nhưng bây giờ trong lòng tôi đã quyết định: "Em thích anh!"
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía anh ấy: "Nếu như anh cũng không ghét em thì chúng ta qua lại đi!"
"Nhưng mà ta là yêu!" Anh ấy lùi người ra sau, nhìn thẳng vào tôi: "Em có hiểu yêu quái là gì không? Vô tâm, vô vi, trường sinh bất tử!" {Rắn mập giải thích: Vô tâm, vô vi: không có trái tim, thuận theo tự nhiên!}
"Ta và em cũng chỉ là nhân quả tạm thời thôi. Chẳng lẽ em có thể tùy tiện yêu một bụi cây, ngọn cỏ ven đường sao?"
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, đôi mắt màu lam không hề có cảm xúc dư thừa giống như những gì anh nói. Đối với anh ấy, tôi giống như cảnh vật bên đường, bụi cỏ ven đường mà thôi.
Tôi mím môi, yên lặng một lát, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nói: "Nhưng nếu như bụi cỏ này vẫn muốn ép buộc anh thì sao?"
Chử Ương còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tôi hôn lên môi. Tôi còn sợ anh né tránh, hai tay giữ chặt sau lưng anh. Nhưng mặc dù kinh ngạc nhưng anh ko hề đẩy tôi ra. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn một người nên không có kinh nghiệm, căng thẳng đến mức hai chân tê dại, chỉ liếʍ hai cái lên môi anh như cún con mà mặt đã đỏ đến mang tai, hít thở không thông.
Chử Ương cũng không đáp lại tôi. Lần này tôi đã thua rồi, cảm giác bị thất bại nặng nề khiến cho tôi chán nản mà ngưng động tác: "Thật xin lỗi..."
Chử Ương nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Đúng thật là nên xin lỗi!"
Tôi biết. Tôi cảm thấy bản thân giống như một tên lưu manh cưỡng hôn người đẹp trên phố vậy. Nhưng không đợi tôi nói xin lỗi một lần nữa thì anh ấy đột nhiên ôm lấy eo, kéo tôi vào lòng anh ấy. Bên tai vang lên tiếng tim đập loạn nhịp: "Vậy thì chúng ta thử một chút đi!"
42.
Nửa đêm canh ba, tôi lén gửi cho bạn tốt một tin nhắn thoại. Đối phương gửi lại một tin nhắn thoại vang vang, có lực: "Cút!"
Tôi ‘Hắc’ một tiếng, lại chẳng hề xấu hổ mà tiếp tục nhắn: "Nếu không ngày mai tớ đến thư viện tìm cậu, chúng ta gặp mặt rồi nói sau!"
Bạn tốt không thể nhịn được nữa, gọi điện thoại tới: "Mộc Tinh, cậu có bệnh đúng không hả? Ngày đầu tiên cậu yêu đương hả? Hôm nay anh chàng đấy giống như dính sát vào cậu rồi vậy mà cậu còn hỏi câu đó à?"
Tôi cười hì hì: "Thật ra thì tớ hiểu mà nhưng tớ vẫn muốn tìm người xác nhận lại một chút thôi..."
"A a!" Cô ấy lạnh lùng cười một tiếng, cúp điện thoại của tôi.
Một mình tôi lăn lộn trên giường một lúc lâu rốt cuộc không nhịn được mà mở cửa, lén lút nhìn qua khe nhưng trên ghế salon không có một ai. Tôi cảm thấy có chút kì quái nhưng nhớ lại chân thân của Chử Ương mới cảm thấy anh ấy không thể ở nhà suốt ngày như thế nhưng thật sự khó tránh khỏi mất mát.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy muộn như đã đoán từ trước nên tôi đến thẳng thư viện tranh thủ tìm hiểu thông tin vừa chờ vào tiết tiếp theo.
Trong lúc giở sách tham khảo, tôi tình cờ tìm được một quyển sách bao gồm những truyện cổ tích, thần thoại. Những câu từ trong sách cổ kì quái đến mức chỉ lật vài trang mà tôi đã cảm thấy hơi buồn ngủ rồi. Nhưng không ngờ trong quyển sách này quả thật có nhắc tới Hồ Ly chín đuôi. Trong sách có nói Hồ Ly muốn trở thành tiên thì cần có chín cái đuôi mà Hồ Ly tám đuôi khi thực hiện được nguyện vọng của một người thì sẽ mọc thêm một đuôi nữa nhưng mỗi lần thực hiện nguyện vọng của con người thì nó sẽ bị mất một đuôi nên nó vẫn mai chỉ có tám đuôi mà thôi. Nếu trường hợp của Chử Ương cũng như vậy thì lịch kiếp mà anh ấy nhắc tới là gì chứ?
Tôi giở tới câu chuyện cuối cùng phát hiện chỉ đến khi có một người cầu nguyện Hồ Ly tám đuôi được mọc thêm một đuôi nữa thì lúc đó nó mới có chín đuôi và biến thành tiên.
"Vậy nêu như em cầu nguyện anh mọc ra cái đuôi thứ chín là có phải anh trở thành tiên rồi không?"
"Em tưởng rằng để trở thành tiên mà chỉ bằng cách tùy tiện ước nguyện thế thôi à? Luôn phải trả giá lớn thì mới đạt được kết quả chứ!" Chử Ương ngồi dựa vào tôi trên ghế salon. Mặc dù anh rất buồn ngủ nhưng vẫn cố chống đỡ mà phá vỡ ảo tưởng của tôi.
Nhìn những người hành hương sùng đạo trên kênh phim tài liệu, tôi hỏi anh: "Liệu thần tiên có biết được họ đi một bước rồi lại quỳ thế này không?"
Chử Ương nhắm hai mắt lại, trả lời lơ mơ: "Thành tâm ắt sẽ linh thôi!"