Vân Trung Hạc

Chương 2

2.

Nói ra có lẽ các ngươi không tin, ta là người tốt.

Mặc dù lúc ta sống vẫn luôn ở Hỏa Ngục, chân đạp lên mười vạn xác chết trôi, ngay cả ngoại hiệu cũng là Tru Tiên Quân.

Nhưng ta tu tiên.

Đó là tiên tiên phong đạo cốt, tiên khí bồng bềnh trong tưởng tượng của các ngươi đó.

Nhưng bây giờ ta không tiên phong đạo cốt, bởi vì ta bị đè nén thành lớn khoảng bàn tay, nhốt trong đèn Tụ Hồn. Tiểu sư đệ trúc tử vân tu thành tinh đầu tóc bù xù ngồi xổm ở trước mặt ta khóc ròng rã nửa canh giờ.

"Đừng khóc." Ta gõ gõ vách đèn, khóc nữa lỗ tai ta sắp điếc rồi.

"Sư huynh... Ô a a a a.

Phù Diễm nghe thấy ta nói chuyện, khóc lớn tiếng hơn.

"Đừng khóc, khóc nữa tự sát đấy."

"Hức..."

Phù Diễm khóc nấc, cuối cùng yên tĩnh lại.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì."

Ta ngồi xếp bằng trong đèn. nhìn thấy Phù Diễm dựa vào đèn Tụ Hồn khẽ nức nở.

"Sư huynh, ta rất nhớ huynh."

"Đây là trọng điểm à?"

"Đây không phải trọng điểm sao?" Phù Diễm trừng mắt nhìn, giữa lông mày mang theo vẻ ấm ức.

"Trọng điểm là vì sao ta xuất hiện ở đây!"

Ta ở trong đèn rống to,

"À... Vì đèn Tụ hồn."

"..."

Ta từ bỏ, trái lại cam chịu nằm trong đèn, ngửa người nhìn phù văn trên đỉnh đèn.

"Sư huynh." Phù Diễm dựa sát vào, ta sợ y muốn chui vào.

"Sư huynh, bọn họ đều nói huynh hồn phi phách tán, đệ không tin cho nên mới thừa dịp sư phụ bế quan trộm đèn Tụ Hồn. Ban đầu chỉ muốn thử xem, không ngờ có thể tìm được huynh về."

Ta đỡ đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời của Phù Diễm, bắt đầu chửi ầm lên.

"Ngươi bị ngốc à, ta đã không phải sư huynh của ngươi từ lâu rồi. Đèn Tụ Hồn này dùng một lần tốn cả ngàn năm tu vi. Ngươi luyện được bao nhiêu năm chứ? Ngộ nhỡ ngươi thử không thành công thì sao? Tìm không thấy ta, sau đó đệ về rừng trúc làm cây trúc à?"

Ta nói sao tóc lại tím, thì ra thiếu một ngàn năm tu vi, không đen được.

"Chỉ cần Phù Diễm ta còn một hơi thở, tình nghĩa sư huynh đệ của chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi."

Quả nhiên là cây trúc tinh thẳng thắn lỗ mãng, ta tức giận đến phát hỏa, suýt nữa đã rơi nước mắt.

"Ngươi mở cái đèn bỏ đi này ra, ta muốn ra ngoài."

"Không được! Sư huynh, bây giờ huynh không có thân thể, lại không có tu vi, thả huynh ra huynh sẽ không sống được bao lâu."

Ta rưng rưng nuốt lời nói mình không muốn sống trở vào, bàn bạc với Phù Diễm có nên đem thi thể của ta về trước không.

Phù Diễm nhăn mặt, lông mày như tạo thành nút thắt.

"Sư huynh, hôm qua khi huynh ngưng kết hồn phách thì đệ đã lần theo đường đi mà xem qua, mộ phần của huynh bị đào, thi thể cũng mất."

Ta dùng đầu ngón chân suy nghĩ, ngoại trừ Bạch vô thường thẹn quá hoá giận nghiền thi thể ta thành tro thì không còn khả năng khác.

"Sư huynh đừng lo lắng, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách." Phù Diễm dừng một chút, hỏi tiếp: "Nhưng sư huynh, mười năm nay huynh vẫn đợi ở đó sao? Năm đó huynh không hồn phi phách tán vì sao không đi đầu thai?"

Ta muốn đầu thai nhưng Bạch vô thường không tin ta, ta còn bị ngươi kéo trở về. Trờ‎ u𝑚‎ tru𝑚‎ huyền‎ trù𝑚‎ ﹛‎ TrU𝑚T‎ ruyện.Vn‎ ﹜

Nhìn ánh mắt chân thành của Phù Diễm, ta cũng chân thành trả lời.

"Trong trận chiến Lệ Đường Sơn, một tia hồn phách của ta còn bám vào linh vật, sau đó bị ném đến bãi tha ma. Trong bãi tha ma oan hồn đông đảo, ta không ra được nên đợi ở đó."

"Mười năm không đi đầu thai sao? Nếu đầu thai thì bây giờ sư huynh làm đứa nhỏ choai choai rồi."

Ta muốn đánh đầu Phù Diễm, không nhìn ra ta không muốn trả lời câu hỏi này à.

"Sư huynh, đệ buồn ngủ quá..."

Phù Diễm cố sức mở to mắt, sau đó mí mắt lại hạ xuống.

Có thể không mệt sao, mất đi một ngàn năm tu vi, ta nghe đã thấy thịt cũng đau.

"Ngủ đi.""

"Vậy sư huynh ngoan ngoãn chờ trong đèn đi."

"Được, ta nghe ngươi."

Phù Diễm dựa vào bàn chỉ mấy giây đã ngủ mất, ta lượn mấy vòng trong trong Tụ hồn đăng, dựa vào ánh sáng mới miễn cưỡng nhìn ra đây là mật thất trong núi Lưu Vân.

Kẻ hèn này lúc còn nhỏ hay ngồi ở đây.

Không ngờ thời thế thay đổi, lúc vào núi Lưu Vân lần nữa lại là quang cảnh như thế.

Nhớ năm đó, ta vẫn là thanh niên tài tuấn có chút danh tiếng ở núi Lưu Vân, tiểu cô nương ở mười dặm tám hướng xung quanh ai nhìn thấy ta mà không đỏ mặt. Vậy mà sư phụ trục xuất ta khỏi sư môn muốn nghị hôn cho ta, ta đi sau đó mang một giỏ trúc về, trong giỏ trúc có chứa một đứa nhỏ, dọa đến mức trên dưới sư môn nghĩ rằng ta nợ phong lưu. Ông trời có mắt, ta chỉ thấy đứa bé kia đáng thương, gân mạch lại thông suốt nên muốn mang trở về nuôi.

Nếu lúc trước không nhặt được đứa tiểu tổ tông kia thì có lẽ bây giờ ta được làm tổ tông rồi.

Phù Diễm ngủ ngon ngáy khò khò, lúc y thức dậy ta bị làm cho sáu ngày sáu đêm không ngủ được.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của ta, Phù Diễm ngượng ngùng sờ ót.

"Sư huynh, đệ ngủ ngáy, huynh biết mà."

"Nam tử hán đại trượng phu, có thể hiểu được, có thể hiểu được..."

"Sư huynh, vậy đệ dẫn huynh ra ngoài tìm xem có thi thể vừa mới chết còn ấm đưa cho huynh dùng."

Phù Diễm nói lời này thật lòng, thậm chí không tìm ra khuyết điểm.

Ta ở trong đèn, đèn trong tay áo của Phù Diễm.

Sợ gặp các sư huynh đệ, Phù Diễm đặc biệt chọn con đường nhỏ, một đường như bay chạy xuống núi Lưu Vân.

Dưới núi Lưu Vân có một trấn nhỏ, bình thường phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi, tiếng rao hàng không ngừng, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy.

Ta áp mặt lên trên Tụ hồn đăng, trong tay áo tung bay của Phù Diễm cố gắng tìm chỗ hở nhìn ra ngoài.

Cả thị trấn mọi nhà đóng cửa, trên đường không có một bóng người.

"Phù Diễm, sao chỗ này lại không có ai?"

"Sư huynh." Phù Diễm nhấc tay áo lên, nhấc cả ta: "Đệ cũng cảm thấy kì lạ, mấy ngày trước không phải tình cảnh này."

"Ai đó?" Hét lớn một tiếng, dọa đến trong chớp mắt Phù Diễm rủ tay xuống, chắp hai tay sau lưng.

"Đệ tử núi Lưu Vân, Phù Diễm."

Ta ở trong đèn che mặt lại, sao đã nhiều năm như thế mà Phù Diễm còn không leo lên nỗi vị trí trưởng lão, ở bên ngoài lại còn xưng đệ tử.

"Thì ra là tiền bối Phù Diễm ở núi Lưu Vân, thất kính."

Người đối diện nghe vẫn rất lễ phép, không biết ở môn phái nào.

Ta không biết, Phù Diễm cũng không biết, vì thế Phù Diễm hỏi lại.

"Các ngươi là ai, vì sao lại ở dưới chân núi Lưu Vân."

"Đệ tử Lệ Đường Sơn, đặc biệt đến núi Lưu Vân bái phỏng."

Vốn đang nghĩ ta và Phù Diễm tâm linh tương thông, ai ngờ đột nhiên nghe thấy ba chữ Lệ Đường Sơn.

Thật sự không dám giấu diếm, suýt chút nữa ta sợ quá mà bật khóc.

Dù sao ta cũng chết ở Lệ Đường Sơn.

"Các ngươi tới làm gì? Núi Lưu Vân của ta không chào đón các ngươi!"

Có lẽ người đối diện không ngờ chưa lên núi đã không cho vào, trong phút chốc im bặt.

Phù Diễm hiếm khi thẳng thắn như thế, ta ở trong đèn khó chịu muốn đi xem một chút, nhưng đột nhiên Phù Diễm di chuyển đi về trước mấy bước, sau đó phát ra tiếng rống làm suýt chút nữa ta điếc ta:

"Dung Đình, vậy mà ngươi còn dám tới?"

Dung Đình?

Động tác của ta cứng đờ, hơi thở như ngừng lại, sau đó bắt đầu xoay quanh giẫm chân trong trong Tụ hồn đăng, muốn cầu Bạch vô thường mau đến đem ta đi.

Nhưng Bạch vô thường không đến, Dung Đình không để ý đến Phù Diễm, thậm chí lướt qua Phù Diễm đi lên ngự kiếm bay đến núi Lưu Vân. Điều này làm Phù Diễm rất mất mặt, chạy như bay đi theo lên.

"Sư huynh, huynh đừng sợ, có đệ ở đây, hắn ta dám động đến huynh thì đệ sẽ liều mạng với hắn."

Ta không sợ Dung Đình, nhưng ngươi chạy lên núi như điên, ta sợ ta sẽ nôn trong trong Tụ hồn đăng.

Xuân Cơ Thượng Tiên ở Lệ Đường Sơn đích thân đến thăm, ta đoán núi Lưu Vân sẽ bày ra tràng diện to lớn. Mặc dù ta không nhìn thấy rõ nhưng vẫn thấy lờ mờ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư tỷ, Lục sư đệ... Lúc trước ta bị bị trục xuất sư môn không có nhiều người vây xem như thế.

Về phần Dung Đình ở đâu, chỉ trách Phù Diễm đứng lệch một bên, ta không nhìn thấy.

"Không biết Xuân Cơ Thượng Tiên đến núi Lưu Vân của ta có chuyện gì."

Giọng nói của Đại sư huynh ta vẫn ôn hòa như trước.

"Mượn đồ."

Sao giọng đồ nhi của ta lạnh lùng như vụn băng thế.

"Không biết núi Lưu Vân ta có đồ gì đáng để Xuân Cơ Thượng Tiên đích thân đến."

"Tụ hồn đăng."

Ta ngẩn người.