Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 25: Thuốc dò tìm

Khi Trạch An mở mắt tỉnh dậy, mặt trời rực rỡ đã mọc tới đỉnh đầu. Cậu hơi dụi mắt, nhìn đống chai lọ và giấy tờ bừa bộn trên bàn.

Cả buổi tối ở trong giấc mơ Ark không hề giở trò đồϊ ҍạϊ , nhưng Trạch An vẫn chẳng cảm thấy an tâm chút nào.

Với giọng điệu tự tin đó của Ark, Trạch An nghi ngờ rằng đối phương đã tìm được biện pháp để nắm giữ sức mạnh của hạt mầm.

Trạch An nắm chặt thành phẩm thí nghiệm ban đầu trong tay, trong lòng suy nghĩ bản thân tuyệt đối cũng không thể thua kém được.

Phải có sức mạnh tương đương thì mới có quyền lên tiếng.

Lỡ như nam chính Ark lại lên cơn muốn giam cầm Trạch An một lần nữa, thì cậu phải có đủ sức mạnh để ứng phó, tệ lắm thì cũng phải trốn chạy được.



Phòng thí nghiệm rất gần nơi ơ hiện tại của cô gái Elizabeth Lười Biếng, cũng vì Liam đã thương lượng với cha mẹ của đối phương và còn chu cấp tiền sinh hoạt nên gia đình Elizabeth đồng ý rất thoải mái.

Elizabeth dùng hầu hết thời gian để đi ngủ, Trạch An và Liam phải tới vào buổi chiều mới có thể nhìn thấy cô gái này tỉnh dậy để dùng bữa.

“Chỉ cần nhỏ thứ nước này lên mắt kính là có thể nhìn thấy hạt mầm sao?” Liam cầm lên chiếc lọ màu lam mà Trạch An đưa tới, vẻ mặt có chút nghi ngờ.

“Anh cũng có thể nhỏ vào mắt, nhưng em không khuyến khích đâu.” Trạch An đáp lại.

“Anh có mang theo mắt kính, hy vọng là thành công…” Liam tự lẩm bẩm.

Thứ chất lỏng lam nhạt nhỏ lên mắt kính giống như một lớp keo lan ra xung quanh, Liam chờ một lúc để cho chất lỏng khô lại, sau đó đeo mắt kính lên.

Dưới lớp màn màu xanh lam, Liam đã nhìn thấy hạt mầm ác ma mà bản thân đang tìm kiếm.

“Quả nhiên, anh không có đoán sai. Đây thật sự là hạt mầm ác ma!”

Trạch An ngả lưng lên ghế, cũng không mấy vui vẻ khi điều chế thuốc dò tìm hạt mầm ác ma thành công.

Hạt mầm ác ma đang xuất hiện ở trong học viện hoàng gia, số lượng có khi còn không nhỏ.

Đây rốt cuộc là chuyện do kẻ nào làm ra?

Có phải Ma Vương sớm lộ diện hơn so với tiểu thuyết không?

Thật phiền toái mà…

Lúc này, một cánh tay giơ lên thu hút sự chú ý của Trạch An và Dylan.

Elizabeth nghe toàn bộ đoạn hội thoại nhưng vẻ mặt khá thờ ơ và chàn chường “Cho hỏi, liệu tôi có bị bắt giam không?”

“Cô Elizabeth không cần lo lắng vấn đề này, trường hợp của cô không quá nghiêm trọng. Hoàn toàn vô hại với mọi người xung quanh.” Dylan rất thấu tình đạt lý lên tiếng “Cô sẽ được hoàng gia chữa trị, sau khi mọi chuyện xong xuôi có khi còn được ban thưởng.”

“Vậy thì tốt quá…” Elizabeth mỉm cười, sau đó liền ngáp một cái “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi ngủ tiếp đây, mọi người cứ tự nhiên.”

“…” Trạch An cạn lời, sao mà một người đang bị hạt mầm ác ma ô nhiễm nhưng mà nó lạ lắm.

Cạch.

Trạch An đóng của nhà thuê của Elizabeth, sau đó quay sang hỏi Dylan.

“Tiếp theo em nên làm gì?”

Vẻ mặt Dylan vẫn chưa hết kích động vì chuyện vừa rồi, sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta ôn tồn hỏi.

“Liam, em nghĩ thế nào về việc tới học viện hoàng gia nhập học?”

“!!!”

Hoàn toàn không muốn!

Lúc Trạch An chưa kịp từ chối thì Dylan lại nói tiếp.

“Anh nghi ngờ ngọn nguồn của mọi chuyện xuất phát ở học viện hoàng gia, nếu nó không được ngăn chặn thì sẽ trở nên tồi tệ hơn.” Dylan sầu não nói tiếp “Thế lực bên trong học viện quá lớn, dù anh dùng danh nghĩa của hoàng tộc cũng không thể can thiệp được.”

Bóng dáng của nam chính Ark xuất hiện trong đầu của Trạch An.

‘Hừ, không phải là mình lo lắng cho tên điên đó đâu!’ Trạch An nghĩ thầm.

“Được rồi, em đồng ý với lời đề nghị của anh với một điều kiện.” Trạch An nhìn thẳng về phía Dylan rồi nói tiếp “Em muốn biết ông chủ cao quý của anh Dylan rốt cuộc có thân phận gì.”

“Việc này… cũng được, trước sau gì em cũng sẽ biết mà thôi.” Dylan hít sâu một hơi, giọng điệu mang theo sự kính trọng và tôn sùng “Vị kia chính là Hoàng Thái Tử của vương quốc, Leon Reynolds. Ngài cũng đang đi học ở ngôi trường hoàng gia thủ đô, với phẩm chất và tài năng của ngài thì sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ lên ngôi vua.”

“Khoan đã, vậy ý anh là Hoàng Thái Tử bị gieo xuống hạt mầm ác ma sao?” Trạch An không ngờ bản thân lại nghe tên người quen.

Mọi chuyện quanh đi quẩn lại vẫn trở về một nơi, có lẽ đây chính là số phận đã an bài.