Nhan Tiểu Nhuyễn tuy là mang thai nhưng bình thường cũng không hay khó chịu hay buồn nôn, chỉ có một cái là cảm xúc hay bị thay đổi thôi. Có khi cô đang ngồi xem phim rồi cười không ngậm được miệng, nhưng sau đó chỉ khoảng năm phút, Nhan Tiểu Nhuyễn đã ngồi co ro một góc rồi buồn bã.
Đương nhiên tình trạng đó của cô cũng rất phổ biến với các mẹ đang mang thai, nên Diệp Tú Vi đã dặn Hàn Diệc phải để ý đến tâm trạng của vợ mình thật kĩ.
Nhưng cho dù anh có cố gắng đến đâu thì nhà báo cũng không tha cho anh, vì bây giờ phim của anh đang chuẩn bị lên sóng nên họ phải tung tin này kia giữa anh và bạn diễn, mà xui một cái là lại để Nhan Tiểu Nhuyễn nhìn thấy, nếu là trước kia thì cô sẽ không để ý đến đâu, nhưng chẳng biết một thế lực nào đó đã xúi giục cô hãy giận dồi anh đi.
Và thế là... Nhan Tiểu Nhuyễn giận dỗi thật!
Chẳng những vậy mà cô còn xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi Hàn gia, làm một phen Hàn gia ngơ ngác nhìn, khi đó Diệp Tú Vi phải giữ tay cô lại, nói:
Nhuyễn à, con định đi đâu vậy?
Con muốn về nhà mẹ, con không ở đây nữa đâu.Nói xong Nhan Tiểu Nhuyễn liền vùng vằng muốn bỏ đi, để lại Diệp Tú Vi ngơ ngác... Ủa có chuyện gì xảy ra vậy nè?
Thấy Nhan Tiểu Nhuyễn đã quyết tâm rời đi còn làm cho bà ấy lo lắng hơn, bà ấy sợ rằng cô con dâu tốt này sẽ bỏ lại quả boom khó tính như Hàn Diệc thì chết dở mất thôi! Nghĩ đến đây thì Diệp Tú Vi liền cầm điện thoại gọi điện cho trên dưới Hàn gia, bắt tất cả mọi người đều phải đến Nhan gia để gặp cô.
Khi Nhan Tiểu Nhuyễn về đến Nhan gia đã nhìn mẹ mình, còn ấm ức rơi nước mắt. Khi đó Lâm Bích Hợp và An Nhược Lan cũng chỉ biết nhìn nhau rồi lại thở dài, bà ấy nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, nhỏ giọng nói:
ấy nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, nhỏ giọng nói:
Nhuyễn à, tháng này con về nhà ba lần rồi đó, lại đọc báo linh tinh rồi đúng không?
Nếu như không có thì làm sao nhà báo viết được, mẹ... Hàn Diệc anh ấy.. Anh ấy...
Thằng bé không hề làm gì cả, con đó... Lúc trước rõ là thông minh sáng dạ, mang thai xong lại biến thành người đa sầu đa cảm, suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh.Nhan Tiểu Nhuyễn cũng chỉ bĩu môi rồi ngồi xuống ghế, An Nhược Lan nhìn cô rồi liền lắc đầu. Một nhà ba người cứ như vậy mà ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhưng còn chưa được mười phút thì đoàn đội Hàn gia đã kéo quân đến.
Hàn Diệc cũng lo lắng đến mức nhảy ra khỏi xe một cách nhanh chóng, anh đi thẳng vào nhà, vừa chào mẹ vợ và chị dâu xong là liền chạy đến chỗ cô, ngồi ở dưới chân cô, nói:
- Bà xã, anh sai rồi, anh sai rồi, sau này anh sẽ không làm sai nữa, vợ đừng giận anh mà.
Lâm Bích Hợp vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng Diệp Tú Vi lại ngăn cản, dù sao thì bây giờ Nhan Tiểu Nhuyễn là người mang thai, cô là lớn nhất, cho dù Hàn Diệc không biết bản thân mình sai ở đâu cũng phải cúi đầu xin lỗi mà không được có ý kiến gì cả. Hiển nhiên Hàn Diệc cũng có suy nghĩ như vậy, trước tiên thì cứ xin lỗi, nếu như vợ không tha thứ thì quỳ gối ăn vạ, sớm muộn gì Nhan Tiểu Nhuyễn cũng sẽ xiêu lòng thôi.
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn đến liếc cũng không thèm liếc nhìn anh, hoàn toàn quăng cho anh một túi bơ lớn. Nhưng Hàn Diệc vẫn rất kiên trì nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
Bà xã, anh thật sự xin lỗi mà.
Anh xin lỗi làm gì chứ, anh đi mà tìm nữ chính của anh đi.Đến đây Hàn Diệc mới biết bản thân tại sao bị giận, nói thật thì vợ anh mang thai đến nay cũng chỉ mới ở tháng thứ tư thôi, nhưng số lần cô bỏ về nhà mẹ đẻ còn nhiều hơn số lần anh gặp cô nữa. Lúc trước thì cô tự suy diễn lung tung rồi buồn bã rời đi, có hôm thì vì anh đi làm từ sáng sớm nên cô không nhìn thấy, liền cho rằng anh chán cô rồi nên cũng xách túi về nhà mẹ... Bây giờ là vì bài báo không có căn cứ mà đem túi xách về nhà mẹ... Cô vợ này của anh đúng thật là hết nói rồi mà.
- Vợ à, anh không hề có ý gì với cô ta cả, nếu em không thích thì anh không đóng phim nữa là được rồi mà. Ngoan, đừng giận anh nữa nha?
Hàn Bân nghe đến chuyện anh trai không đóng phim nữa liền muốn lên tiếng nói, nhưng Hàn Bảo Khanh đã nhanh tay che miệng của anh trai mình lại, sau đó nói:
Anh im miệng một chút, cái công ty của anh không quan trọng bằng chị hai đâu.
Um ưʍ...
Nói cái gì vậy?
Um ưm ưm!Lúc này Hàn Bảo Khanh mới nhớ mình đang bịt miệng anh trai, nên cũng thả ra rồi cười gãi đầu xin lỗi. Hàn Bân lúc đó mới liếc em gái một cái, nói:
- Nói sao thì Vũ Nhạc của anh cũng là một ty giải trí đứng nhất nhì thành phố đó. Đừng có khinh thường như vậy chứ!
Cậu ta vừa dứt lời đã cảm thấy những ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình, khi đó Diệp Tú Vi và Hàn Quân Phát cũng đã lườm liếc đến cháy mặt, Hàn Bân có chút uất ức... Cậu ta là con nuôi chắc luôn!
Và sau khi dỗ dành được Nhan Tiểu Nhuyễn thì Hàn Diệc cũng thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hôn lên tay của cô, nói:
Vậy bây giờ chúng ta về nhà nha?
Không về, anh về một mình đi, em sẽ ở đây.
Vợ, em vẫn còn giận anh sao?
Không giận, cũng không về, nói chung thì anh về đi, em không về.Hàn Diệc đưa ánh mắt cầu cứu mẹ vợ, nhưng bà ấy cũng chỉ biết nhún vai thôi, đứa con gái này từ sau khi mang thai đã cứng đầu hơn rồi... Không nói lý được mà.
Cơ mà nếu Nhan Tiểu Nhuyễn không về Hàn gia, thì Hàn Diệc sang đây ở rể, nói chung anh cũng không biết ngại, dây thần kinh ngại của anh đã sớm đứt mất rồi.
#Yu~