Vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn chỉ là một nhân viên bình thường của Vũ Nhạc Ảnh thị thôi, nhưng sau khi trên dưới Hàn gia gắn tên cô vào các bài đăng thì số lượng người theo dõi của cô còn cao hơn cả trang chính của công ty giải trí Vũ Nhạc nữa...
Đương nhiên là chuyện này cũng rất được Nhan Vãn Nam đọc được, anh ấy còn khẩn cấp gọi mọi người đến họp gia đình. Nhan Tiểu Nhuyễn cũng chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống liền bị anh trai chất vấn, anh ấy nhìn cô, nói:
- Nhan Tiểu Nhuyễn! Nói đi, em và Hàn Diệc đã gặp gia đình rồi sao? Bây giờ cộng đồng mạng đều biết em là con dâu nhà họ Hàn. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy hả?
- Em... Em cũng đâu có biết, anh hỏi Hàn gia chứ sao lại hỏi em.
- Còn nữa nhá, Hàn Diệc đăng trên trang cá nhân... Cái gì mà "Bị ăn rồi bị đá"... Nhan Tiểu Nhuyễn ơi Nhan Tiểu Nhuyễn, bình thường thấy em cũng thông minh lắm mà, sao lại dính vào Hàn Diệc chứ?
Nhan Tiểu Nhuyễn chỉ mím môi, cô cũng đâu có muốn dính dáng với Ảnh Đế đâu, rõ ràng là anh tự mình tìm đến cửa cơ mà. Hơn nữa cô cũng đã nói rõ là không cần chịu trách nhiệm, cho dù... Cho dù sau này cô có lỡ mang thai thì đó cũng sẽ là chuyện của cô. Bản thân Nhan Tiểu Nhuyễn ngay từ đầu đã không có ý qua lại với Hàn Diệc hay thậm chí là Hàn gia.
Còn Lâm Bích Hợp chỉ nhìn cô, gà bà ấy nuôi bà ấy biết, vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn không phải loại người dễ dãi, nếu như không yêu thích hay rung động thì bây giờ chỗ mà Hàn Diệc đang nằm không phải ở nhà, mà là ở bệnh viện... Nhưng hiện tại Hàn Diệc vẫn không sao, chứng tỏ rằng con gái của bà ấy có thích người ta.
- Nhuyễn, con thích Hàn Diệc đúng không?
Một câu hỏi thẳng thắn đến từ vị trí mẹ yêu làm cho Nhan Tiểu Nhuyễn chấn động, đến cả Nhan Vãn Nam cũng giật mình nhìn mẹ, sau đó anh ấy lại nói:
- Mẹ nói gì vậy? Con nhỏ này thích Hàn Diệc á? Sao con không biết.
Tính ra là Nhan Tiểu Nhuyễn đang rất cảm xúc luôn á, mà qua cái miệng của ông anh này cái cô tụt hứng hẳn, còn chán ghét lườm anh trai một cái, nói:
- Ngoại trừ chị Nhược Lan ra thì anh còn biết gì đâu.
Nhan Vãn Nam á khẩu nhìn sang phía mẹ mình, nhưng Lâm Bích Hợp cũng rất đồng tình, mối quan hệ của Nhan Vãn Nam và An Nhược Lan đã được hơn một thập kỷ, cũng sắp kết hôn tới nơi rồi, hai người họ biết nhau từ thời còn đi học đến bây giờ, nhưng vì hiện tại An Nhược Lan đang du học chưa về, nên vẫn chưa thể kết hôn được... Mà cũng sắp rồi.
- Không nói tới Nhược Lan, em và Hàn Diệc thích nhau từ bao giờ?
- Đính chính một chút, là em thích anh ấy... Còn anh ấy có thích em hay không thì em không biết.
Nhan Vãn Nam nghe xong liền đưa tay đỡ trán, sau đó anh ấy còn khoa trương lấy một thau nước muối đến trước mặt cô, rồi lại nói:
- Rửa mắt đi.
- Mẹ! Mẹ xem anh ấy kìa!
Lâm Bích Hợp chỉ biết lắc đầu, ở nhà này có mỗi hai anh em thôi mà suốt ngày cứ chí chóe nhau không ngừng, một đứa thì thích hờn dỗi mà một đứa thì hay trêu em, đúng là đau đầu thật đó.
Còn Nhan Vãn Nam thì vẫn rất hung hăng nhìn cô, nói:
- Đừng có mà mách lẻo nữa. Chuyện Hàn Diệc thích em là cả công ty đều biết, chỉ là họ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Hơn nữa nhá... Đừng nói là công ty, cả trường sơ trung và cao trung đều biết hết đó, chỉ có con ngốc con mù như em là không nhận ra thôi. Rửa mắt đi!
Nhan Tiểu Nhuyễn có chút ngạc nhiên, thảo nào... Cô nói mà, cô lớn lên cũng xinh đẹp sáng sủa như vậy, ấy thế mà hai mươi sáu năm nay chưa từng nhận được một lời tỏ tình từ ai khác.
Nhớ lại năm học Đại học, rõ ràng cô có nghe Hàn Bảo Khanh nói rằng ở lớp Luật có một bạn nam thích cô, khi đó Nhan Tiểu Nhuyễn còn nghĩ rằng cậu ấy sẽ sớm tỏ tình thôi... Nhưng sau ba ngày, bạn nam đó liền chuyển trường luôn... Làm cho cô ngơ ngác... Ấy vậy là cô lại ế chỏng ế chơ nữa à?
Sau đó, khi tốt nghiệp rồi và Vũ Nhạc Ảnh thị thì cô cũng có nghe nói có đồng nghiệp nam thích mình, vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn còn hi vọng mình sẽ có một mối tình nơi công sở... Mà ai có ngờ, sau một giờ khi có tin đồn là đồng nghiệp nam đó liền bị sa thải mà không có lý do...
Bây giờ nghĩ lại... Dường như cô hiểu rồi.
Sau khi đã hiểu thấu thì gương mặt nhỏ của Nhan Tiểu Nhuyễn có chút đỏ lên, hóa ra những năm nay không phải là cô đơn phương mà thật sự Hàn Diệc cũng thích cô... Vậy là những lời anh đã nói lúc ở trên phòng... Là thật...
Anh thật sự thích cô nên mới để có cơ hội qua đêm với nhau... Nhưng mà Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn tức giận lắm, cũng tại anh mà cô không thể có một mối tình đúng nghĩa, chỉ nghĩ tới đây thôi là Nhan Tiểu Nhuyễn đã không thể nào tha thứ cho anh được rồi!
- Nhuyễn, nếu con cũng thích Hàn Diệc thì cứ tiến tới đi, mẹ già rồi... Cũng mong hai đứa yên bề gia thất.
- Mẹ nói gì vậy chứ, dù rằng anh ấy có thích con nhưng mà...
Còn chưa để Nhan Tiểu Nhuyễn nói hết thì Nhan Vãn Nam đã nói:
- Đừng lo nữa, cậu ta sớm đã chuẩn bị xong đường lui cho cậu ta rồi. Chỉ cần em đồng ý thôi... Hàn Diệc sẽ lập tức giải nghệ, chuyện này cả công ty đều biết.
Nhan Tiểu Nhuyễn lại nhìn anh hai, có vẻ như là ông anh này rất muốn cô cưới chồng nhỉ?
- Nhưng em muốn chờ anh và chị Nhược Lan kết hôn xong mới tính.
- Chuyện của anh và Nhược Lan thì liên quan gì đến em?
- Vậy chuyện của em liên quan gì tới anh?
- Con nhỏ này! Em...
Lâm Bích Hợp lại thở dài rồi lắc đầu, hai cái đứa này đúng thật là hết nói mà.