Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em

Chương 7

Chương 7
Trên trời - Dưới đất , tất cả bao phủ bởi một màu đen u tối, lại cộng thêm cái lạnh giá rét của mùa đông, thêm chút mưa phùn ẩm ướt, những đợt gió thoảng qua cũng khiến người ta phải run rẩy. Một người con gái chạy dưới cơn mưa, cả người đã thấm đẫm nước mưa bay bay trong gió, nhẹ nhàng thấm vào da thịt cô, người phía sau lớn tiếng hét "Nhóc con kia, còn không đứng lại thì đừng có trách ta".

Đào Thụy Tiên cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về phía trước, đôi chân ngắn linh hoạt không ngừng lướt qua mặt đường bóng bẩy vì ướŧ áŧ "Đừng có đuổi theo tôi, ông già đuổi không kịp đâu".

Khốn kiếp thật! Nhóc con này thật đáng ghét, còn dám chê ta già sao, hừ, cái đồ trẻ ranh nhà ngươi, đợi đến khi lão già này tóm được thì liệu cái thần hồn.

Trước mặt cô, xuất hiện một chiếc ô tô màu đen kịt, bên trong còn có bóng người, cô giống như một người chết đuối bắt được phao, khi chạy đến nơi, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã mở cửa xe, sau đó chui tọt vào trong, mạnh tay đóng rầm cửa lại.

Người đàn ông đang đuổi theo nhìn thấy vậy cũng khựng lại, gã bực bội lém phịch chiếc áo khoác treo trên vai xuống, hơi thở phì phò phả vào không trung "Chết tiệt, lại để tuột mất nhóc con này rồi".

Khi chui vào trong xe, cô mới có thể thở phù một hơi, nhẹ nhàng quay vào bên trong, toàn cảnh thật khiến người ta đỏ mặt. Một người phụ nữ xinh đẹp với cảnh xuân l*иg lộng hiện ra trước mắt cô, đối nghịch lại là một bộ âu phục phẳng phiu của người đàn ông bên cạnh. Khi thấy cô xuất hiện, người phụ nữ kia bèn lấy tay che lại, không khỏi ngượng ngùng lẫn bất ngờ "Cô là ai, sao lại dám vào đây hả?".

"Tôi ... Tôi, thật ra tôi không cố ý vào phá hỏng chuyện tốt này, chỉ là có kẻ xấu muốn bắt tôi, bất đắc dĩ mới phải chui vào đây, thực xin lỗi, đến đoạn trên tôi sẽ xuống xe" Đào Thụy Tiên cười trừ , đưa hai tay che lấy mắt mình "Tôi không thấy gì cả, hai người có thể tiếp tục rồi".

Người đàn ông kia bất giác mỉm cười nhìn cô , ngay sau đó lại trở về nguyên bộ dạng lạnh lẽo đến chết người, lạnh lùng ra lệnh cho người lái xe "Dừng xe, cô xuống".

Đào Thụy Tiên hạ cánh tay đang che mắt mình xuống, quay ngoắt qua nhìn anh ta, chỉ thấy gương mặt anh tuấn ẩn hiện trong thứ ánh sáng vàng nhạt đầy mơ hồ, quấn hút. Người đàn ông này thật đẹp , giống như một thiên thần hạ phàm, một vẻ đẹp quá mức tuyệt mỹ, nhưng trong ánh mắt đen láy thâm trầm ấy, hoàn toàn là một khoảng không đen tối mịt mù,còn cô, đối với đôi mắt ấy, chính là một dạng vật chất vô hình.

Cô mê luyến đắm chìm trong vẻ đẹp này, không để ý đến chiếc xe đã dừng tự lúc nào, cho đến khi nghe được tiếng quát lớn của người phụ nữ ăn mặc không đứng đắn ban nãy "Con nhỏ ngu ngốc này, còn không mau biến xuống, mày muốn chọc giận Thiên đấy à? ".

Đào Thụy Tiên bất giác gật đầu , cô đưa tay định mở cửa xe, nhưng ngay sau đó lại bị một cánh tay vững chắc níu lại, cô theo phản xạ ngoái lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm ấy. Người phụ nữ bên cạnh anh không khỏi bất ngờ, con người cao cao tại thượng như Hứa Mạo Thiên, không ngờ cũng biết cách nắm lấy cánh tay mỏng manh của một người phụ nữ, thật biết cách làm người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Hứa Mạo Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt sinh động của cô, nó trong veo lấp lánh tựa như một viên ngọc phát sáng trong bóng đêm tĩnh mịch, ở đôi mắt này, anh tìm thấy một nét gì đó rất thân quen , anh lạnh lùng nhắc lại " Cô xuống "

Đào Thụy Tiên nhíu mày "Chú phải nhả tay ra, tôi mới có thể xuống được".

Người đàn ông đó lắc đầu "Tôi nói cô ta".

Người phụ nữ kia há hốc miệng , cánh tay bé nhỏ khua loạn xạ trong không trung "Thiên, anh nói gì vậy" ả bất mãn lắc đầu, cả người như rắn nước quấn chặt lấy cánh tay anh, giống như muốn giật lại người đàn ông này về phía mình, một chút cũng không muốn để Hứa Mạo Thiên có cơ hội tiếp xúc với người phụ nữ khác.

Hứa Mạo Thiên vẫn bình ổn như trước , lạnh lùng ra lệnh "Cút".

Người phụ nữ kia không nói thêm bất kể lời nào, ngoan ngoãn bước xuống xe. Cho đến khi bóng dáng cô ta khuất hẳn, Đào Thụy Tiên mới dám thở mạnh, nhìn đi nhìn lại đã thấy cánh tay của người đàn ông đó rút về từ lúc nào, cô thực có chút nuối tiếc, cảm giác ban nãy, tựa như một gọng kìm cứng ngắc, mạnh bạo mang đến cho cô một cảm giác ấm áp . Nhưng cô không hiểu, rốt cục anh ta nghĩ gì mà lại đuổi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy xuống xe, không lí nào lại vì cô, ngàn vạn lần không phải vì cô.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy những căn nhà xinh xắn, những hàng cây không ngừng lướt ngang khỏi tầm mắt, lại nhìn vào trong xe, thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bọc da cao cấp, tưởng trừng gò bó nhưng lại rất thoái mái, đến dáng ngồi cũng khiến người ta phải mê muội, người đàn ông này, đúng là một kiệt tác.

"Bán đôi mắt của cô cho tôi." Giọng nói của anh ta vang lên, lại mang gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm .

Đào Thụy Tiên ngờ nghệch nhìn anh "Anh có ý gì?"

"Tôi chỉ cần đôi mắt của cô".