Chương 22
Ngày anh ra đi, những giọt mưa cuối mùa đã rơi xuống, em từ trên đỉnh núi nhìn theo hình bóng anh nhạt dần trong gió, nhạt dần trong mây, rồi cuối cùng mất hút... Cảm giác đó, đến giờ vẫn không thể quên, tựa như mới vừa xảy ra ngày hôm qua ...Từ giờ, có phải sẽ chẳng còn một Hứa Mạo Thiên trên cõi đời này. Sẽ chẳng còn một người đàn ông nào đổi sinh mệnh lấy tình yêu của em, chẳng còn ai có thể khiến trái tim em rung động, cũng như từ giây phút anh hòa mình vào gió, trái tim em đã chết, chết theo anh... Thiên à !... Anh thật nhẫn tâm.
Lần đầu tiên gặp anh cũng là một ngày trời mưa, anh nhớ không ? Nhưng màn mưa hôm đó không thật sự thương tâm đến vậy.
Em vì muốn bỏ nhà ra đi, không ngờ lại lên nhầm xe anh, haizzz, anh còn nói rất thích đôi mắt của em, rồi còn giữ em lại không cho em đi đâu hết... Ôi trời, cái ông chú này, thật tàn nhẫn mà.
Nơi đó, liệu có làm anh thấy vui không ?
...
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy hai người của trước kia, đã từng rất hạnh phúc. Khi đó, ngày nào cô cũng hỏi "Anh à ! anh có yêu em không ?"
Anh đều trả lời "Không ! Tôi không yêu em".
"Anh nói dối, anh yêu em, đúng không ?"
"Đã bảo không rồi mà"
*(^)*$%&^$%#%#@#%@$%$^...
Sau một hồi tranh cãi kịch liệt, cô bực bội bỏ sang phòng khác.
Đêm đến, nhiệt độ xuống rất thấp, cô đạp tung chăn ra khỏi người, nằm co ro trên giường.
Cánh cửa phòng hơi hé mở, bóng dáng anh xuất hiện le lói bên ngoài. Anh bước từng bước chậm rãi đến bên cô, lấy chăn đắp cho cô, đưa tay vén những ngọn tóc lòa xòa, rối tung.
Khi chạm ngón tay tới gương mặt cô, nơi khóe mắt vẫn còn đọng vài vài giọt nước long lanh. Anh cúi đầu xuống hôn lên đó, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp ở khoảng cách gần, khẽ nói vào tai cô "Đồ ngốc, anh yêu em, yêu rất nhiều là đằng khác. Sau này không có anh, sống thật tốt nhé !"
...
Năm năm sau.
Đào Thụy Tiên nhận được thϊếp mời từ Tự Uyển, cô ấy sắp lên xe hoa, việc trọng đại như vậy, không thể nào không tới.
Vài ngày sau đó, hôn lễ của Tự Uyển diễn ra. Cô ấy kết hôn với một vị luật sư trẻ tuổi có danh tiếng. Anh ta chăm sóc cho cô rất tốt, nếu đem so sánh với Hứa Mạo Thiên, Tự Uyển ở bên cạnh người đàn ông này tốt hơn gấp vạn lần.
Đào Thụy Tiên hôm đó trang điểm nhẹ nhàng, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn. Lý do chọn trang phục màu này cũng khá đơn giản. Nhớ trước kia cô từng hỏi anh "Theo anh, em mặc trang phục màu nào quyến rũ nhất ?"
"Không mặc gì đã rất quyến rũ rồi".
"Anh à, em đang hỏi nghiêm túc".
"Hồng phấn"
"Thật sao ?"
"Không biết"
"Này ! Trả lời gì kì cục vậy ?"
...
Lúc cô dâu tung hoa, người bắt được không ngờ lại là Đào Thụy Tiên. Cô cầm bó hoa trong tay mình, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của Tự Uyển nở nụ cười hòa nhã, trong lòng mơ hồ nghĩ tới anh...
Cái ông chú đáng ghét đó, không phải nói sẽ cưới mình sao ? ...
"Thụy Tiên, cậu có phải đã nhắm trúng người nào không vậy ?" Triệu Mặc Vân lấy tay đẩy đẩy vai cô, mừng rỡ hỏi han. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của cô, Triệu Mặc Vân lại không nén được cười khổ, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay đang run rẩy kia "Quên nó đi, được không ?"
"Nếu như anh ấy có mặt ở đây lúc này, có phải sẽ rất hạnh phúc ?"
"Thụy Tiên, cậu là một cô gái rất mạnh mẽ, rồi một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông khác bước vào cuộc sống của cậu".
Đào Thụy Tiên cúi mặt, khẽ lắc đầu "Không ! Anh ấy sẽ không vui, chắc chắn sẽ ghen đến phát điên".
...
Sau khi trở về từ hôn lễ của Tự Uyển, Đào Thụy Tiên mệt mỏi ngủ từ đêm hôm đó đến tận trưa ngày hôm sau. Đến khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra trước cửa nhà mình có một bó hoa mười giờ, kèm theo đó là một dãy kí tự bằng chữ số "12A7869"