Chương 2
"Súng" là trao từ tay người này qua tay người kia, vậy còn sinh mạng? Trong mắt anh cũng chỉ có sự hờ hững.Cô ngước lên nhìn người đàn ông đó, khẩu súng trong tay cũng trở lên lạnh ngắt.
"Lấy đi, cái mạng này cho em".
"Không" Cô đau đớn ôm lấy l*иg ngực mình, giống như có một luồng khí lạnh lẽo xuyên qua.
Hứa Mạo Thiên ngửa cổ lên trời mà cười lớn, những ngón tay thon dài chỉ thẳng đến cô , không nhanh không chậm mà ra lệnh "Bắn đi".
Đào Thụy Tiên bị dồn đến bước đường cùng, cô nhắm tịt mắt mà nổ súng , tiếng súng phát ra làm náo loạn cả đất trời , một mùi máu tanh l*иg in đậm trên nền nhà, từng giọt máu long lanh đỏ tươi mà chảy thành dòng ào ạt tuôn rơi. Ba phát súng , cô đã định lấy mạng anh, vậy mà Hứa Mạo Thiên vẫn không hề động đậy, ánh mắt vẫn lạnh lùng thâm trầm như trước, con người cao ngạo không mất đi một phần uy nghiêm nào.
"Vẫn là em không đủ tự tin để lấy đi sinh mạng này" Giọng nói Hứa Mạo Thiên trở nên khàn đặc, máu từ vết thương loang lổ thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, tựa như bông hoa hồng bị tưới bằng máu tươi, vừa ảo diệu dưới màn đêm lạnh lẽo, lại mang một nỗi ám ảnh đến đáng sợ .
Anh từng nói với cô "Đến một ngày nào đó, em sẽ muốn dùng chính khẩu súng này cho tôi một phát chí mạng" . Cô lúc đó không hiểu, thậm trí tưởng đó chỉ là những lời nói đùa. Nhưng là cô đã quên mất một điều thiết yếu, Hứa Mạo Thiên chưa bao giờ biết nói đùa, anh chính tay tặng súng cho cô, cũng chỉ mong được chết dưới tay cô một lần, chỉ không ngờ, cô lại để anh thất vọng...
...
Cánh cửa phòng vội mở , ánh sáng vàng nhạt bên ngoài chiếu vào căn phòng tối om, sắc vàng lóng lánh trải lên người cô gái nhỏ, mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng ảo diệu hiện lên thật sinh động, lại cũng thật đau lòng, âm thanh bên trong không ngừng vang lên từng hồi thê lương.
Tiếng khóc mỗi lúc một nhỏ, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt mong manh tựa như một dài lụa mỏng manh bị cuốn vào khoảng không vô tận, không thể định hướng, cũng không thể dừng lại, chỉ có thể lơ lửng mà hòa nhập vào nỗi bi thương chua chát ấy.
"Thụy Tiên" Triệu Vân đau lòng nhìn cô, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp. Cô là không thể tin vào mắt mình, Đào Thụy Tiên trước mắt cô, chính là vì một chữ "yêu" mà trở nên thảm hại như vậy. Tất cả, đều tại người đàn ông đó. lúc Thụy Tiên khó khăn nhất, cô căn bản lại ở một nơi rất xa, mặc nhiên hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, để người con gái này bị người ta chà đạp đến thân tàn ma dại. Càng nghĩ , lửa giận trong lòng Triệu Mặc Vân lại càng hừng hực, lửa hận cháy dữ dội, ngay lúc này, cô chính là muốn bóp chết tên đàn ông xấu xa đó .
"Tiểu Vân" Đào Thụy Tiên đưa ánh mắt đẫm nước nhìn Triệu Vân "Mình trông xấu lắm phải không?"
Thân thể Triệu Vân thật ấm áp, cô là muốn giữ chặt lấy bên mình. Triệu Mặc Vân mỉm cười nhìn cô, cánh tay thanh mảnh quấn chặt lấy cô vào lòng. Từ đáy mắt hiện rõ sự đau thương , Triệu Vân cúi xuống nhìn gương mặt cô, những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên gương mặt cô, vuốt đi những giọt nước mắt mặn chát.
"Trong mắt mình, cậu lúc nào cũng là người con gái đẹp nhất, đặc biệt lúc cậu cười , không giống như bây giờ".
"Phải, nhưng mình không thể lứu giữ nổi nụ cười đó nữa, trái tim mình vụn vỡ như chiếc ly thủy tinh bị đánh rơi, nó tan ra thành nhiều mảnh, lại bị người ta nhẫn tâm đem nghiền nát đến độ không thể định hình".
Triệu Mặc Vân tựa cằm lên hõm cổ cô, đôi mắt khẽ nhắm nghiền lại, từ đó chảy ra một giọt nước mắt nóng hổi, long lanh như viên ngọc trong suốt, khi vương xuống nền đất lạnh lẽo lại tan thành trăm mảnh li ti "Không phải".
"Cậu đừng như vậy nữa, hắn đáng sao?"
Thụy Tiên câm lặng, cô cảm nhận thấy sự ấm áp nơi hõm cổ, những giọt nước mắt mạn chát của Triệu Vân cũng tuôn rơi không ngừng. Người khóc vì cô, trên đời này cũng chỉ còn có một người.
Triệu Mặc Vân buồn bã lắc đầu, những ngón tay mảnh khảnh giữ chặt lấy chiếc cằm thon gọn của cô, ép ô phải nhìn mình, gương mặt sớm đã giàn dụa vì nước mắt dưới ánh sáng vàng nhạt trở lên lóng lánh đẹp đẽ lạ thường .
"Cậu không nói, tưởng mình không biết hay sao?" Triệu Mặc Vân đứng dậy, trong lòng ngập tràn dư vị đau sót "Cậu thật ngốc!"
Mặc Vân bước ra khỏi phòng, nụ cười nhạt nhẽo đã ngự trị trên gương mặt tự lúc nào. Cô biết rằng, trong lòng Đào Thụy Tiên, cô đơn giản là một người bạn không hơn không kém, mãi mãi cũng không thể bước chân vào trái tim cô ấy, nhưng là con người luôn luôn cố chấp đến như vậy.