Chương 11
Bàn tay nhỏ bé của cô bị nắm thật chặt trong bàn tay to lớn ấy , cảm giác được bao bọc này , hoàn toàn khác với lúc nắm tay Mạc Đinh , nếu cảm giác lúc đó là ấm áp và quen thuộc , thì cảm giác này hoàn toàn xa lạ và lạnh lẽo , nhưng lại khiến cho cô cảm thấy nhộn nhạo khó tả , cảm giác này , phải chăng chính là rung động đầu đời ? Không , không thể nào , sao cô có thể thích ông chú này được !
Đào Thụy Tiên nhìn vào bàn tay của anh , cô thật muốn biết , có phải lúc nào nó cũng vững chắc như vậy . Nếu một ngày nó trở lên yếu ớt và không thể nắm chặt tay cô như vậy nữa , người đàn ông này sẽ như thế nào ? Có phải sẽ rất thê thảm ?
Cha của cô là Đào Kì Vương , nếu ông biết con gái mình bị người đàn ông này bắt đi , ông ấy chắc chắn sẽ rất tức giận . Đào Thụy Tiên thậm trí cũng không dám tưởng tượng đến sắc mặt đáng sợ đó của ông , cô chỉ mong , những ngày cô ở nơi đây sẽ thật yên bình , cho đến khi người đàn ông xa lạ này muốn buông tha cho cô .
Lúc đến phòng ăn , cổ tay cô vẫn được bao bọc trong lòng bàn tay lạnh lẽo ấy , nửa phút cũng không chịu rời đi , cô ngước mắt lên nhìn anh , giọng nói cũng nhỏ dần " Chú thả tay tôi ra được không ? ở đây có rất nhiều người " Đào Thụy Tiên nhìn hàng chục người đang đứng xếp hàng hai bên lối đi , người nào cũng cúi rụp đầu xuống , trong mắt còn lộ vẽ sự sợ hãi giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy .
" Nhiều người thì đã sao , em sợ trước mặt họ tôi sẽ làm gì em " Anh nhếch miệng cười lạnh , đầu lại càng cúi sát , tựa như muốn chạm đến đôi môi ửng hồng đang run rẩy của cô , dưới ánh nắng dịu nhẹ hắt vào từ cửa sổ , lại càng hấp dẫn mê hồn " Nếu tôi muốn yêu em ngay tại đây , cũng không có kẻ nào dám ngăn cản " .
Lòng bàn tay chợt lới lỏng , ngay tức khắc đã trượt ra khỏi tay cô , đôi mắt đen liếc qua gương mặt cô , chỉ là một ánh nhìn chớp nhoáng nhưng cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc . Anh ngồi xuống ghế , những ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn " Em định đứng đó đến bao giờ nữa , mau ngồi xuống đây cho tôi " .
Đào Thụy Tiên sớm đã bị dọa cho xám ngoét , cô chạy tới ngồi bên cạnh anh ...
" Uống cài này đi "
" Cảm ơn , nhưng tôi không thích uống sữa "
" Vậy em thích cái gì thì cứ nói , tôi sẽ kêu đầu bếp chuẩn bị cho em " Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô , Đào Thụy Tiên khẽ gật đầu , cô quay sang mỉm cười với anh " Vậy phiền chú kêu người chuẩn bị cho tôi một đĩa salad trái cây trộn mayonnaise , còn nữa , một cốc nước chanh " .
Từ ngoài cửa phòng ăn , một người phụ nữ với thân hình mảnh mai cao ráo bước vào , gương mặt xinh đẹp rạng rỡ nhờ công hiệu của mĩ phẩm , cộng thêm mùi nước hoa nồng nặc đã lan tỏa khắp cả căn phòng , giọng nói trong trẻo nũng nịu của cô ta rọi thẳng đến tai Thụy Tiên .
" Thiên , mấy ngày rồi không đến tìm em , anh biết em nhớ anh nắm không hả " Anh dang tay ôm cô ta vào lòng , giọng nói trầm ổn lạc vào hốc cổ của người phụ nữ " Tôi đã nói cô không được phép đến đây , tại sao cô không chịu nghe lời , có phải muốn bị như vậy không hả Diệc Loan " Vừa dứt lời , anh đã cắn mạnh vào cổ cô ta , bàn tay rắn chắc khóa trụ lấy cô trên thân mình , ra sức cắn xé chiếc cổ xinh đẹp , cho đến khi một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ chiếc cổ trắng nõn của Diệc Loan .
" A... ưm ... " Diệc Loan đau đớn nhíu chặt mày , cách trừng phạt này xem ra quá tàn nhẫn !
" Em dám trái lời tôi ? " Hứa Mạo Thiên đẩy Diệc Loan ra khỏi người mình , gương mặt Tuấn Mĩ phủ lên một lớp băng lạnh lẽo