Tam Nghiệt Duyên

Chương 27: Gặp gỡ

Lạc Liên kinh hãi trừng mắt hết cỡ nhìn người đàn bà quái dị hiện rõ mồn một ở trước tầm mắt mình.

“Đẹp quá đi… Ahhahaha, đẹp quá đi.”

Bà ta cong môi nở nụ cười, thông qua đó một thứ mùi hôi thối từ trong miệng, len lỏi qua từng đường kẻ răng đen kịt bay ra ngoài, đôi bàn tay già nua chỉ toàn da bọc xương chậm rãi vươn tới, muốn chạm vào gương mặt có phần tái mét của cô.

“Đẹp quá đi… Ahhahahaha! Là của ta…là của ta!”

“Không…không!”

Lạc Liên liên tục lắc đầu để né tránh, sự sợ hãi như trận cuồng phong dâng trào dữ dội trong lòng ngực, lấn át toàn bộ lý trí còn sót lại của cô khiến cho cả người Lạc Liên mềm nhũn không còn chút sức lực. Cô cố gắng hết sức, muốn dùng chân đẩy lùi cả cơ thể tránh xa ra khỏi bà ta nhưng hai bàn chân của cô ngay lúc này lại chẳng tài nào nhấc lên nổi.

Đến khi bàn tay của bà ta gần chạm vào được da mặt của cô thì không biết từ đâu lại có một đàn quạ bay tới, con nào con nấy đậu lên người bà ta, liên tục dùng chiếc mỏ cứng cáp mổ mạnh vào lớp da mềm oạc kia. Tiếng quạ kêu vang vọng cả cánh rừng u ám, hàng chục con bu lại gần làm cho bà ta mất phương hướng, loạng choạng về sau vài bước.

Cơ thể của cô lúc này vô thức mới cử động lại được. Lạc Liên cuống cuồng chống tay đứng dậy, lao đầu ra khỏi cánh rừng mà không cần suy nghĩ.

“Có ai không? Cứu tôi với!.. Cứu tôi với!”

Càng chạy nỗi sợ hãi trong lòng cô lại càng dâng lên mãnh liệt. Cô nhớ rõ ràng ban nãy khi trông thấy mẹ, cô đã chạy vào bằng con đường này, nhưng tại sao bây giờ càng chạy lại chẳng thể tìm được đường ra? Dường như từ nãy tới giờ cô chỉ chạy qua lại có một chỗ mà thôi.

“Á!!”

Lúc không chú ý, dưới đất bất ngờ tròi lên một bàn tay người, nó nhanh chóng bắt lấy chân cô khiến cho cô mất thăng bằng ngã nhào ra đất.

Bàn tay đó chai sạn, lạnh buốt như thể đã chết từ rất lâu, nó nắm chặt lấy cổ chân Lạc Liên không buông, dù cho cô có cố gắng hết sức giẫy giụa cũng không hề xi nhê với nó.

“Làm ơn tha cho tôi! Làm ơn tha cho tôi!”

Lạc Liên điên cuồng dùng bàn chân còn lại đạp mạnh vào bàn tay đó, nhưng nó không những không thả ra, ngược lại còn bắt đầu dùng sức bóp chặt toàn bộ cổ chân trái của cô. Cảm nhận được xương cổ chân như sắp bị bẻ gãy, gương mặt Lạc Liên giàn giụa nước mắt, không ngừng lạy lộc cầu xin nó tha cho mình một mạng.

Lúc này, cả cánh rừng bỗng nổi lên một trận cuồng phong, gió lớn thổi mạnh qua từng thân cây cao lớn, rít lên từng tiếng đinh tai nhức óc như báo hiệu sắp có thứ chẳng lành đặt chân tới. Thứ âm thanh chói tai đó đánh úp thẳng vào hai bên tai Lạc Liên, theo phản xạ cô bịt chặt hai lỗ tai lại, co ro người lại thành một nhúm.

Hiện tại đầu óc trống rỗng nhưng lại xoay vòng vòng như cái chong chóng. Cứ như vậy cho đến khi cô không thể chịu đựng thêm nữa thì ngất xỉu.

Lạc Liên mơ hồ cảm giác cả cơ thể tựa như không còn là của bản thân. Một ngón tay vươn tới, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vươn trên má cô, họ mỉm cười, hốc mắt từ từ chảy ra một hàng huyết lệ đỏ thẫm.

Chua xót, bi thương, thống khổ đều khắc họa rõ nét trên gương mặt của họ, làm cho tim c



Tấm lưng gầy ngay tức khắc bật dậy khỏi mặt giường. Lạc Liên thở dốc, gấp gáp bổ sung không khí vào phổi. Từng mảnh kí ức tại khu rằng tăm tối đó từ mờ ảo dần hiện rõ trong tiềm thức, chậm rãi liên kết lại với nhau thành một mảnh kí ức trọn vẹn. Thứ khiến cho cô tin tất cả mọi thứ đang diễn ra trong đầu cô là thật, là nhờ vào vết thương ở cổ chân trái, nơi đó bây giờ vẫn còn đang đau âm ỉ, nhức nhói vô cùng.

Phải rồi, còn mẹ cô đâu?!

Lạc Liên chợt nhớ đến mẹ. Cô nhớ khi bản thân chạy vào khu rừng đó, cho đến khi ngất xỉu vẫn chưa tìm được bà. Đôi đồng tử màu nâu khẽ di chuyển, Lạc Liên vừa định rời khỏi giường chạy đi tìm bà một lần nữa, thì khi xoay người qua cô đã thấy bà đang nằm trên một cái giường khác, kế bên cạnh giường của cô.

“Cô tỉnh rồi sao?”

Một nam nhân từ bên ngoài bước vào, trên tay người nọ là hai chén thuốc còn đang bóc khói nghi ngút.

Lạc Liên ngẩng đầu, giương mắt nhìn chằm chằm vào họ. Cô bất ngờ, cất tiếng hỏi.

“Cậu cả, sao cậu lại ở đây?”

Khánh Minh đặt hai chén thuốc lên bàn, giọng nói ôn tồn đáp lại lời cô: “Tôi đi tìm mẹ tôi. Không biết cô có gặp bà ấy không?”

Trước câu trả lời thành thật cùng câu hỏi từ phía cậu cả, Lạc Liên không tránh khỏi chột dạ một phen.

Cô vẫn không quên việc bà Lý tìm tới tận đây chỉ để hỏi cô về mối hôn sự giữa cô và cậu út nhà họ, cả việc bà ta ra lệnh cho gia nhân bắt giữ cô lại ngay tại chính căn nhà mà bà ta không có quyền hành.

“Tôi…tôi có gặp bà ấy…sau khi nói chuyện với tôi xong thì bà ấy đã được gia nhân khiêng kiệu về rồi.”

Nghe cô nói vậy cậu cả chỉ gật gật đầu, sau đó không còn hỏi thêm gì nữa.