Sở gia kỳ vọng Sở Kinh Lan có thể dẫn dắt gia tộc càng ngày càng đi lên địa vị cao hơn, hy vọng của toàn tộc đặt hết ở trên người y, còn lấy mẹ của Sở Kinh Lan ra làm điểm yếu, trói buộc y với Sở gia.
Có thể thấy được chàng trai thiên tài này sống mà không hề có được tự do, người trong gia tộc y đều là người lòng dạ khó lường, trưởng bối thì lợi dụng y, tiểu bối ghen tị với y, tất cả đã tạo nên cho y tính tình kiên trì và biết che đậy cảm xúc từ khi còn nhỏ.
Ở trong rừng trúc, Sở Kinh Lan vừa vung kiếm xuống lần thứ một ngàn, y chợt nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu mình.
[Sở Kinh Lan, tôi là tâm ma của anh đây]
Giọng nói kia có chứa ba phần thờ ơ, bảy phần lười biếng, nói tóm lại thái độ của đối phương rất lạnh nhạt.
Sở Kinh Lan: ?
Sở Kinh Lan thay đổi sắc mặt, y lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc xanh biếc tràn đầy sức sống, chúng lay động vang lên tiếng xào xạc, chỉ có một mình Sở Kinh Lan ở nơi này mà thôi, y phát hiện sau khi giọng nói kia vang lên thì bên tai y không có thêm bất kỳ âm thanh nào khác nữa, vô cùng yên tĩnh.
Chẳng lẽ do y tu luyện quá lâu nên bị ảo giác thính giác rồi à?
Hơn nữa giọng nói kia có nhắc tới tâm ma, tất cả mọi người đều biết chỉ có người đạt Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể xuất hiện tâm ma, y chỉ là Kim Đan đỉnh phong, làm gì có tâm ma được cơ chứ?
Để cho chắc, Sở Kinh Lan đợi thêm một lát nữa, sau khi xác nhận lại không có âm thanh gì nữa thì y mới thấy hơi yên tâm, lúc y đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện thì đột nhiên y cảm thấy ngực mình dâng lên cảm giác dao động rất lạ, không đau nhưng rất kỳ quái.
Sau đó, trong rừng trúc xanh ngắt bất ngờ có sương mù đen kịt giống như mèo lười, chậm rãi ngưng kết thành hình người hiện ra ở trước mặt y.
Không nghiêng không lệch mà hiện ra ở ngay trước mắt Sở Kinh Lan.
Hình như đám sương mù kia không nhận ra khoảng cách mặt của mình và Sở Kinh Lan quá gần nhau, còn không nhanh không chậm quay lại, chờ đến khi cậu nhận ra được điều đó thì sương mù đã cứng đờ.
Giữa điện quang hỏa thạch, Sở Kinh Lan và sương mù lùi về sau cùng lúc, trong nháy mắt đôi bên đã cách xa nhau ba mét, Sở Kinh Lan thề rằng y đã nhìn ra được cảm xúc kích động thuộc về con người qua đám sương mù không mắt không mặt kia.
... Đây là thứ gì vậy!
Sở Kinh Lan giơ kiếm lên chắn ở phía trước, y lập tức thủ thế.
Mà sương mù ấy cũng chính là Tiêu Mặc phiên bản sương mù, vừa rồi khuôn mặt của Sở Kinh Lan đột nhiên phóng to ra ở ngay trước mặt cậu cũng khiến cậu giật mình tới mức nhảy dựng lên, sau khi kéo dài khoảng cách ra, cuối cùng cậu bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu mắng: [Hệ thống, tại sao mày không nói cho tao biết sau khi tao đi ra ngoài sẽ có hình dạng quỷ quái này vậy hả?]
Không tay không chân, không mặt không cơ thể, chỉ là một đám sương mù tròn vo, thỉnh thoảng có thể xì ra hai luồng khói đen ở bên cạnh mình, đây chính là hình dạng của Tiêu Mặc hiện tại.
[Để tôi giải thích kỹ cho ngài biết từng cái một nhé!] Hệ thống nhanh chóng nói: [Hiện tại tu vi của ngài và Sở Kinh Lan ngang nhau, cả hai đều là Kim Đan đỉnh phong, trong thời gian này ngài sẽ không thể duy trì được hình người lúc ở thế giới bên ngoài, ngoại trừ Sở Kinh Lan thì không ai nhìn thấy ngài nữa cả.]
[Nhưng sau khi tu vi của ngài đạt tới Nguyên Anh thì có thể xuất hiện ở bên ngoài bằng hình người, hơn nữa ngài muốn cho ai nhìn thấy thì người đó có thể nhìn thấy được ngay, muốn tàng hình là tàng hình đó, trừ Sở Kinh Lan ra bởi vì y luôn có thể nhìn thấy ngài.]
Hệ thống sợ trông mình có vẻ vô dụng nên không cần Tiêu Mặc hỏi nó đã vội bổ sung thêm chi tiết: [Đúng rồi, ở trong mắt người bên ngoài thì hình người của ngài sẽ giống Sở Kinh Lan khoảng sáu bảy phần, trước mắt ngài chỉ có thể hoạt động trong phạm vi năm mươi mét xung quanh y mà thôi.]
Tiêu Mặc ngẩn người: [Nhưng tao đã nhìn thấy gương mặt của mình ở trong hồ nước mà.]
Hệ thống: [Đúng vậy, chỉ có chính ngài tự soi gương thì mới có thể nhìn thấy hình dạng vốn có của ngài, những người còn lại bao gồm cả Sở Kinh Lan cũng không thấy được gương mặt thật sự của ngài.]
Ngoại hình thật sự của Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan hoàn toàn không giống nhau, cậu có một đôi mắt phượng rất xinh đẹp, còn mang theo chút ranh ma và quyến rũ, tuy nhiên không hiểu sao lúc cậu cười rộ lên trông hồn nhiên đến lạ, là một khuôn mặt đẹp dễ lừa tình.
Mà Sở Kinh Lan thì thanh tuấn và lãnh đạm, mày kiếm mắt sao, tuấn tú đến có tính công kích người khác rất mạnh, người như vậy, giống như thể đối phương đã lạnh lùng từ lúc còn nhỏ, cất giấu rất kỹ sự cao ngạo ở trong xương cốt, thế như chẻ tre.