Rất hoang vắng.
Tiêu Mặc thăm dò ở trên mặt hồ, nhìn ảnh ngược của mình trên đó, mái tóc của cậu đã dài ra, cậu mặc quần áo cổ trang màu đen trên người, vốn dĩ cậu rất xinh đẹp, ánh trăng giống như liễu mùa xuân, giữa đôi mày có thêm một hình vẽ hoa sen đỏ rực làm tăng thêm mấy phần phong phạm ma đạo và yêu nghiệt.
Cậu hoàn toàn có tư cách dựa vào nhan sắc để làm ma đầu, chuyên môn mê hoặc lòng người.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ mình mặc trang phục cổ trang, Tiêu Mặc không quen bèn quấn lấy một lọn tóc đen rủ xuống trước người mình.
Hệ thống: [Sau này ngài phải ở chỗ này.]
Tiêu Mặc buông sợi tóc ra rồi đứng dậy, nghiêm túc nhìn xung quanh ‘ngôi nhà’ tiếp theo của mình, tự hỏi trong đầu: [Tao ngủ ở đâu?]
Một thân cây, một hồ nước, ngủ dưới tàng cây hay là trong hồ nước?
Hệ thống bày cách cho cậu: [Ngài có thể cải tạo khu vực xung quanh đây, nhưng quanh Nguyệt Hồ là lãnh địa cơ bản của Sở Kinh Lan, nếu như ngài kiến tạo ở chỗ này thì sau này khi anh ta có thể nhìn thấy được thức hải của mình, anh ta sẽ lật đổ đồ đạc của ngài đi một cách dễ dàng, đến lúc đó hai người sẽ phải giành địa bàn với nhau, cách tốt nhất là hiện tại ngài đi vào trong sương mù đen để phân chia lãnh thổ, dựng lên kết giới khiến anh ta không thể dễ dàng xâm nhập vào được.]
[Đừng nói giường chiếu, ngay cả đình đài lầu các, núi non hồ hải đều sẽ do ngài tự do xây dựng! Thứ quan trọng nhất ở trong thức hải chính là trí tưởng tượng! Tuy nhiên không thể chuyển đồ vật hiện đại đến đây được, khác thời đại nên chúng ta làm gì cũng phải tuân thủ theo khoa học.]
... Ở đây là giới tu chân, thế mà nó còn dám nói với cậu rằng phải tuân thủ theo khoa học ư?
Tiêu Mặc băng qua Nguyệt Hồ để đi tới sương đen trên bờ, nói thật, sương đen cuồn cuộn vây quanh khiến cậu cho dù có cố nhìn theo kiểu nào đi chăng nữa cũng thấy nó không giống thứ gì tốt lành, nhưng nó không có hại tới cậu, trong lòng Tiêu Mặc cũng không thấy sợ hãi, xem ra cơ thể của cậu đã làm quen với việc xuyên sách và thay đổi thân phận trước cả khi bản thân xuyên sách, dù sao thì tâm ma có chút tài năng riêng biệt từ chủng tộc của mình.
Tiêu Mặc đến gần sương mù màu đen rất dễ dàng, cậu dọn dẹp sạch sẽ một khoảng đất trống rồi biến ra một cái giường.
Khung giường đơn giản nhưng rất rộng rãi, hơn nữa áo gối và ga trải giường là màu nóng, độ mềm hay cứng đều vừa phải, nhất định sẽ rất thoải mái lúc ngủ.
Giường thì là giường tốt, nhưng cũng có và chỉ có một chiếc giường.
Hệ thống nhìn cái giường lẻ loi kia, nó nghĩ là do trí tưởng tượng của ký chủ không được phong phú, bèn muốn xung phong trổ tài lần nữa: [Tôi cũng có thể giúp ký chủ kiến tạo lại nơi này đấy.]
Tiêu Mặc cũng không quay đầu lại mà từ chối ngay: [Không cần.]
Cậu đã lên kế hoạch cho hành trình tương lai, một chiếc giường là đủ rồi.
Thân là tâm ma, cậu đã tự thông suốt hết mọi chuyện kể từ khi bước vào nơi này rồi, hiểu được một ít năng lực của tâm ma, trong đó việc làm ảnh hưởng bản thể là năng lực chính, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Mặc đã nhanh chóng làm rõ bản thân nên thế nào để liên hệ với Sở Kinh Lan.
Tiêu Mặc đứng ở dưới ánh trăng.
Hệ thống rất tò mò ký chủ sẽ thực hiện bước đầu tiên ra sao.
Sau đó nó lập tức nhìn thấy sương đen cuồn cuộn trong tay Tiêu Mặc, lần đầu tiên đột phá thành công rào chắn của thức hải.
Hệ thống cổ vũ ngay: [Ký chủ giỏi quá đi!]
Trong giọng nói tràn ngập sự chờ mong của hệ thống, Tiêu Mặc để khí dồn vào đan điền, giọng nói như chuông vang, dùng giọng điệu lạnh lẽo và quyến rũ như ma quỷ để lên tiếng: "Sở Kinh Lan… tôi là tâm ma của anh.”
Hệ thống: Trông tư thế của ký chủ của tui giống như đang đọc lời thoại của nhân vật phản diện vậy!
Chỉ cần khiến lòng Sở Kinh Lan dao động là có thể tính cậu đã công kích tinh thần y, có thể quy đổi thành điểm tích lũy, hệ thống vội vàng chuẩn bị sẵn bảng kết toán rồi ngồi chờ ký chủ ra chiêu.
Trong lòng nó đang tràn đầy chờ mong, nó thấy Tiêu Mặc nhanh chóng rút tay về, ngậm miệng lại, quay đầu bước đi.
... Đi rồi à?
Hệ thống: [???]
Không phải chứ, khúc sau đâu rồi? Lời thoại tàn nhẫn đâu rồi? Hết thiệt rồi hả?
Nó nhìn Tiêu Mặc đẩy sương đen ra, thấy Tiêu Mặc nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.
... Hả?
Đầu hệ thống đầy dấu chấm hỏi, nó nghi hoặc bảo: [Ký chủ?]
Tiêu Mặc nhắm mắt bình thản nằm xuống: [Tao đã khiến cho anh ta nhận ra bản thân có tâm ma rồi, nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành rồi đấy. Mày có cách gì có thể giúp cho tao ngủ thẳng tới vài năm sau mới tỉnh không, khi nào anh ta cần gϊếŧ tao thì mày gọi tao thức dậy, tao sẽ đi ra để cho anh ta gϊếŧ.]