Tiêu Mặc đang tản bộ ở bờ sông, tối qua cậu mới đọc một quyển sách siêu máu chó, đại chiến cả một đêm với cư dân mạng, tâm tình không tốt nên đi dạo một chút.
Quyển tiểu thuyết kia tên là “Ánh trăng sáng giới tu chân”.
Tiêu Mặc mới vừa thi đậu đại học, vào cuối cấp 3 cũng là thời gian nghỉ hè dài nhất, cậu vừa học vừa làm rất nhiều công việc, thời gian nghỉ ngơi rất ít, thế nên nhìn thấy topic thảo luận về quyển tiểu thuyết kia ở một diễn đàn mới, liền vào xem thử chính văn.
Vừa xem, hối hận không kịp, chi bằng không xem thì hơn.
Đơn giản mà nói thì đây là câu chuyện máu chó của một thụ vạn người mê x n công cẩu.
Trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên cũng là vai chính chịu sau công.
Thật không ngờ hắn cũng là công sau này của thụ chính.
Sở Kinh Lan, con cưng của trời, thuở thiếu niên trải qua một loạt biến cố, thậm chí trở thành phế nhân, song bằng vào thiên phú kinh người của bản thân mà cố gắng bò từ dưới lên trên, trọng đăng tận trời, cuối cùng trở thành Sở tiên tôn trên vạn người.
Nhưng một con cưng như vậy lại cam nguyện dùng cái chết để khiến thụ hồi tâm chuyển ý, biết rõ thụ Tần Mai Sở, một trái tim chia N ngăn cho vô số người mà còn sẵn lòng thay cậu ta lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng chôn thân nơi hiểm cảnh, không còn mảnh xương.
Tiêu Mặc nhìn đến này đoạn cốt truyện khi, vô số câu chửi bới hóa thành N dấu chấm: “...”
Tuyệt, đừng ca ngợi thiên tài nữa, sửa tên thành yêu đương não tàn đi.
Cậu vốn là chờ sự nghiệp tuyến, muốn nhìn thiên tài sau khi bị phế dốc lòng vùng dậy, ngự kiếm băng sông vượt núi bình thiên địa, lại đột nhiên bị một xô máu chó tạt vào trong mặt, thất bại thảm hại.
Cmn, cuộc sống đang tốt đẹp như vậy, tài hoa như vậy lại lãng phí một cách xàm xí đú, mi có biết rất nhiều người muốn tồn tại khó khăn lắm không hả?
Rõ ràng bản thân có thực lực và điều kiện, có thể thực hiện khát vọng, vì sao lại chọn cái chết không đáng giá như này!
Đây là thiết lập nhân vật kiểu gì thế hả!
Hơn nữa sau khi Sở Kinh Lan chết, thụ vạn người mê khóc một trận, quay đầu liền ném y ra sau, buồn người nhất là thụ chính kia lại nhào vào lòng công khác mà khóc.
Tiêu Mặc chịu không nổi, lập tức gõ 1000 chữ tại khu bình luận, dấu chấm than vượt qua hơn 10 vị số, giữa những hàng chữ có thể nhìn ra được cậu cực kỳ bức xúc: Vô cùng bất mãn với thiết lập Sở Kinh Lan, cũng phát cọc với kiểu sáng tác của tác giả.
Có người đồng tình với cậu, cũng có người chửi cậu. Tiêu Mặc cười khẩy một tiếng, vác bàn phím đặt lên bàn. Luận về “múa phím” thì bố mày chưa ngán ai bao giờ đâu nhé.
Tiêu Mặc vừa từ từ đi dạo bên bờ sông vừa nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, bỗng dưng cậu nghe được một tiếng động rất nhỏ. Song rõ ràng là tiếng cái gì đó rơi xuống nước, cùng với tiếng trẻ con sợ hãi khóc lớn.
Đồng tử Tiêu Mặc co rụt, cậu đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy một đứa bé đang liều mạng vùng vẫy trong nước.
Giờ này người tản bộ ở bờ sông không nhiều lắm, cho nên có người hoàn toàn không chú ý tới, cũng có người hô to từ xa chạy đến. Tiêu Mặc không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào trong nước.
Chỗ rơi xuống nước nhanh chóng có vài người tụ tập, ai nấy đều rất sốt ruột.
“Cứu mạng có người rơi xuống nước!”
“Có ai biết bơi không! Trời đất ơi, mau kéo đứa nhỏ lên đi. Má nó, tôi lại không biết bơi mới khổ chứ!”
“Kéo lên, còn có một người nữa!”
Bên tai là âm thanh ồn ào sôi nổi cùng với tiếng nước gợn sóng, sau khi Tiêu Mặc khó khăn kéo đứa nhỏ lên khỏi mặt nước xong thì kiệt sức, cuối cùng chịu không nổi nữa, tứ chi cậu hoàn toàn hết sức, bất lực ngã vào trong nước.
Rồi sau đó nhanh chóng lại thong thả mà chìm sâu xuống.
Quán tính thì nhanh chóng, nhưng tinh thần thì rất ung dung thong thả.
Nước từ bốn phương tám hướng bao phủ cậu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Ánh sáng dần tắt, bọt khí yếu ớt vùng vẫy sôi trào nhưng chỉ phí công mà thôi, trong chốt lát ngắn ngủi, bọt khí dữ dội trở nên yên lặng.
Thời gian đau khổ không biết dài hay ngắn nhưng áp lực đè lên trái tim lại kéo dài vô hạn, Tiêu Mặc sợ nhất là cái cảm giác không nắm bắt được cái gì, vô lực rơi xuống như này quả thật khiến cậu muốn nổi điên.
Cậu mơ mơ màng mang, không nhúc nhích.
Giữa lúc hoảng hốt, cậu còn cho rằng có ai đó nắm được cậu mà kéo lên trên, lực rất mạnh và vô cùng ấm áp, khiến trái tim treo cao của cậu được dịu xuống.
Tiêu Mặc nhắm mắt lại trong sự an tâm.
Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một màu trắng xóa.
Ý thức Tiêu Mặc dần dần phục hồi, cậu cho rằng bản thân không thích ứng được với ánh sáng hoặc là đang ở bệnh viện, bởi vì bên tai có âm thanh điện tử đang kêu tích tích.