Hệ thống đã không phát ra bất kỳ tiếng động nào kể từ ngày đó.
Vốn Kinh Trập tưởng rằng những chuyện kia cứ như vậy đi qua, cũng chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, thủ vệ Bát Tề đưa tới cho cậu món đồ, nói là có người mang tới, đặt ở ngoài cửa.
Kinh Trập ngây ngẩn. Ngần ấy năm ngoại trừ Bắc phòng, cậu chưa từng quen thân với ai, sao lại có người đưa đồ cho cậu?
Sau khi lấy, cậu phát hiện là một lọ thuốc.
Kèm theo một tờ giấy, chỉ viết đơn giản “Bôi”, ký tên là Dung Cửu.
Lúc đó Kinh Trập im lặng.
Cung nhân rất ít khi tặng đồ cho nhau, dễ bị buộc tội danh lén lút trao đổi tư tình. Còn nữa, sao lại có người bất cẩn để lại tên mình như vậy?
Sợ không có chứng cứ à?
Cũng may là đưa thuốc, Kinh Trập còn có thể qua loa. Thậm chí cậu còn không nhìn thấy ai, cũng không có đường lui, chỉ có thể cầm trở về.
Hai ngày sau, Bát Tề lại đến.
Lần này là điểm tâm.
Nhìn không giống như đồ bình thường có thể ăn được, trang trí hoa văn tinh xảo đẹp mắt, giống như những đóa hoa xinh xắn.
Vẫn là một tờ giấy ngắn.
“Nhận lỗi.”
Sau đó ký tên, Dung Cửu.
Kinh Trập đau đầu nói: “Làm phiền hai vị, sau này lại có đồ đưa tới, tốt nhất là đừng nhận, điều này không hợp quy củ.”
Thất Thuế nhún vai: “Cái này không thể giúp được cậu rồi Kinh Trập, cậu cũng biết, đây chính là hành tẩu trong cung, không thể dễ đắc tội. Cậu có mối quan hệ như này từ khi nào?”
Hai lần tới đều là hai người khác nhau, nói là đưa giúp đồng liêu, nhưng đều là thị vệ trong cung, ai dám thay cậu ngăn cản?
Kinh Trập lạnh lùng nói: “Trước đó đã xảy ra chút hiểu lầm... thôi, lần sau nếu còn có người tới đưa, kính xin các anh giúp đỡ ngăn cản.”
Cậu vừa nói, vừa nhét qua nửa điếu tiền.
Trần Minh Đức không quá xấu tính, tiền lương hàng tháng của tiểu thái giám, ông ta sẽ lấy đi ba phần, còn lại sẽ phân phát.
Mấy năm nay, ít nhiều thì Kinh Trập cũng tiết kiệm được một chút.
Thất Thuế với Bát Tề nhận tiền, đương nhiên sẽ đồng ý.
Khi lần thứ ba Dung Cửu đưa đồ tới, Kinh Trập với y gặp mặt lần thứ hai.
...
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Bỗng nhiên Dung Cửu hỏi.
Kinh Trập hoàn hồn, che mặt thở dài: “Không biết sao hôm nay lại thích thất thần như thế nữa... chỉ là nhớ tới chuyện gặp mặt lần thứ hai lúc trước.”
Dung Cửu vuốt cằm, nhẹ nhàng nói: “Đó là lần đầu tiên có người nắm cổ áo ta nói chuyện.”
Hai lần trước, y mới phái người tới.
Cho đến khi người y phái đi nhìn chằm chằm Bắc phòng nhắc Kinh Trập muốn gặp mặt y, Dung Cửu bắt đầu có hứng thú, lúc này mới có lần chạm mặt kia.
Về phần nguyên nhân y phái người nhìn chằm chằm Bắc phòng...
Ánh mắt Dung Cửu sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.
Ngày đó, Kinh Trập vừa nhìn thấy y đã vội vàng vọt tới, khí thế hùng hổ túm lấy cổ áo y, câu đầu tiên chính là:
“Đừng viết giấy nữa, anh không muốn sống nữa à?”
Sau đó xé tờ giấy trước mặt Dung Cửu.
Câu thứ hai chính là: “Tôi không cần anh nhận lỗi, anh đi đi.”
Làm liền một mạch.
Kinh Trập nghĩ tới cảnh tượng khi đó, không khỏi lộ vẻ xấu hổ: “Là do anh không cẩn thận.”
Sao lúc nào cũng để lại một tờ giấy vậy?
Chữ viết, tên húy, cho dù là bản ghi chép thật thì ở trong cung cũng không được.
Tốt nhất là ra miệng, vào tai, không để người thứ ba biết được bí mật mới an toàn nhất.
Thật ra bây giờ bọn họ vốn cũng không nên gặp mặt.
Kinh Trập cũng không biết rốt cuộc tại sao lại cùng Dung Cửu phát triển thành loại quan hệ này. Là bạn nhưng cũng hơi kỳ lạ. Dung Cửu làm việc như vậy, còn có thể nói là do áy náy nhưng Kinh Trập càng thêm chột dạ, xét đến cùng, cũng là do hệ thống kia gây ra.
Kinh Trập cảm thấy hổ thẹn áy náy, vốn sẽ không quá thân thiết với Dung Cửu, thứ nhất sợ “yêu thuật” kia phát tác không đúng chỗ, khiến Dung Cửu phát hiện vấn đề chán ghét cậu, thứ hai là khi tiếp xúc với người như Dung Cửu, cách hành xử không giống với cậu.
Phải nói là...
Có thể liên quan đến khuôn mặt của Dung Cửu.
Dung Cửu quá đẹp trai.
Kinh Trập thở dài, từ nhỏ cậu đã có tật xấu này.
Cậu thích những người đẹp.
Càng đẹp mắt cậu càng khó chống cự, đây quả thực là một tật xấu khiến người ta phẫn nộ.
May mắn là mặc dù Kinh Trập có tật xấu như vậy, nhưng cậu có một con mắt kén chọn.
Cậu cũng sẽ cảm thấy có vài người đẹp mắt, nhưng cần phải phù hợp gu thẩm mỹ của cậu, mới có thể làm cho cậu mất lý trí.
Bao nhiêu năm qua, Dung Cửu xem như hợp “khẩu vị” của cậu nhất.
Cậu cũng rất muốn tự tát mình một cái, thật sự là vô duyên vô cớ trêu chọc thị phi. Diện mạo Dung Cửu sắc bén như vậy, đương nhiên không dễ chọc vào. Chẳng nhẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi gặp mặt lần đầu tiên sao?