Đàm Xuân Ảnh: “Má ơi cười chết, con mắc hội chứng tuổi teen hả?”
Đàm Tiêu: “…”
Đàm Xuân Ảnh: “Rảnh rỗi không có việc gì làm thì ít lướt xem tiểu thuyết lại, mẹ con bị chấn động não đó, đừng có chọc mẹ cười. Nhà ta có năng lực thật không, bộ trong lòng con không biết hả?”
Đàm Tiêu: … Trước kia thì biết nhưng giờ lại không chắc lắm!
Đàm Tiêu đổi câu hỏi: “Vậy mẹ biết văn phòng 404 không? Tên đầy đủ là văn phòng điều phối và liên kết trong ngành ấy.”
“Hình như có chút ấn tượng, mẹ từng gặp họ khi tham gia buổi họp người trong ngành, họ là đơn vị giả thần giả quỷ gì đó không nhớ.” Đàm Xuân Ảnh biết một văn phòng như thế thật, người như bà còn có mặt mũi nói người ta giả thần giả quỷ nữa chứ.
“Bọn họ là tổ chức chân chính đó, chẳng lẽ mẹ không tin người ta dù chỉ một chút à?” Câu Đàm Tiêu hỏi và câu lúc trước Mục Phỉ hỏi cậu không khác nhau là mấy. Khi đó cậu nói, phiên điều trần về UFO còn đáng tin hơn bọn họ, dù có thật hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Đàm Xuân Ảnh lại cười rộ lên: “Chân chính bao nhiêu? Thật hơn cơn sốt khí công của thế kỷ trước không? Con có biết khi đó khí công đã cướp bao nhiêu lưu lượng của chúng ta không?”
Đàm Tiêu: “…”
Đàm Xuân Ảnh hét lên: “Được rồi, thôi nha, mẹ còn phải gọi điện cho bộ du lịch. Mẹ vốn định về tham gia biểu diễn cho lễ khai mạc lễ hội du lịch của Nam Sở chúng ta, bây giờ ngã kiểu này thì bỏ lỡ là cái chắc, tức quá đi. Cúp nha, con cẩn thận đừng có để bị lừa tiền! Mất mặc lắm! Nhà ta là lập nghiệp từ trò lừa bịp đó!”
Đàm Tiêu nhìn dòng chữ ‘cuộc gọi đã kết thúc’ trên màn hình. Nói sao nhỉ? Không hổ là mẹ cậu! Ngay cả câu trả lời cũng giống cậu! Bản thân Đàm Tiêu cũng cạn lời! Cậu nghĩ nếu bây giờ cậu nói ra chuyện nhìn thấy rắn chín đầu cho mẹ nghe thì dám cá Đàm Xuân Ảnh sẽ gọi cho bệnh viện tâm thần ngay luôn đó.
Thôi vậy, đợi bà khỏi bệnh quay về rồi tính sau.
.
Ngày hôm sau.
Trường trung học Nam Sở số 1 ngoài cấp 2, cấp 3 ra, còn có vài trường tiểu học trực thuộc khác, tất cả tập trung lại một chỗ. Khu vực xung quanh và ngôi trường rất sôi động, Đàm Tiêu đi đến một quán mì bò lâu đời gần trường để ăn sáng.
Ăn xong, Đàm Tiêu đến thẳng trường học. Lúc tính tiền, bên cạnh cậu có hai cậu học sinh với dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đàm Tiêu không chớp mắt một cái, tính tiền xong là đi. Hôm nay cậu còn có việc, cậu là đại biểu môn lý nên phải thu bài tập giúp thầy.
Hai cậu học sinh phía sau nói chuyện với nhau: “Người vừa rồi… không phải là học trò của ông à? Tôi từng thấy ở trong văn phòng.”
“Đúng rồi, mà hình như cậu nhóc không nhìn thấy tôi.” Thầy dạy vật lý của Đàm Tiêu cười trừ nhưng trong lòng buồn bực, lúc nãy rõ ràng có mặt đối mặt mà, chắc là lớp mới nên chưa quen mặt.
Đàm Tiêu hồn nhiên không biết người cậu vừa gặp là người quen. Mà có biết cũng không nhớ tên người ta, như vậy còn xấu hổ hơn.
Cậu đi đến trước cửa lớp mình, nhìn hết một vòng, ánh mắt tập trung vào một cậu bạn đang đi loanh quanh chỗ ngồi của cậu, quan sát kiểu tóc của cậu ấy.
“Lâm Ngưỡng?” Đàm Tiêu ngập ngừng gọi tên.
“Tiêu cưng đến rồi à.” Lâm Ngưỡng buồn ngủ ngáp dài, mặc dù Đàm Tiêu chưa từng nói ra, nhưng bọn họ đã ngồi chung từ năm lớp 10, cậu ấy biết Đàm Tiêu khá kém trong việc phân biệt người và người. Chỉ là người bình thường rất khó hiểu được thế giới của người mù mặt, thậm chí còn có một khoảng thời gian, cậu ấy cho rằng Đàm Tiêu khinh thường vẻ ngoài phổ thông của mình nên mới nói như thế.
Đàm Tiêu yên tâm rồi: “Kiểu tóc mới của cậu được cắt khá thành công á.”
Cậu có thể nhận ra thì đã thành công rồi…thành công như cũ.
Lâm Ngưỡng mừng rỡ!
Tự dưng hết buồn ngủ, cậu ấy không nhắc đến chuyện mù mặt nữa, dù sao thì cậu bạn đẹp trai khen kiểu tóc mới của cậu ấy = hôm nay cậu ấy siêu đẹp trai.
"Đúng vậy!" Lâm Ngưỡng không nhịn được sờ tóc chính mình, sau đó thản nhiên quay đầu lại: “Quao, lớp trưởng, bắt quả tang cậu dẫn đầu hoạt động mê tín dị đoan nè.”
Hai người bạn ngồi ở bàn trên đang chơi bói tarot, một trong số đó là lớp trưởng Vu Trinh Trinh. Vu Trinh Trinh và Lâm Ngưỡng đều là bạn cùng lớp với Đàm Tiêu từ trước kỳ thi xếp lớp vào năm lớp 11, chỉ khác ở chỗ cô nàng không thân bằng Lâm Ngưỡng và Đàm Tiêu.
“Im đi.” Vu Trinh Trinh tức giận nói, bỗng nhớ tới gì đó, cô nàng nói: “Mà này, các cậu có biết hôm nay có học sinh chuyển trường tới không?”