Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối

Chương 9: Nhìn chằm chằm

Trong khi mọi người đang chuẩn bị dụng cụ xuống mộ, Đàm Tiêu ước tính chắc sẽ mất một khoảng thời gian nên cậu lấy một đề ôn vật lý ra, làm tại chỗ.

Anh Từ bày mấy nén nhang và tiền giấy ra, búng tay một cái, hương khói lập tức bốc lên.

Đàm Tiêu sững sờ, văn phòng 404 cậu chưa từng nghe đến tên này thật kỳ lạ, nói toàn chuyện quỷ thần, không biết là tổ chức nhà nước thật hay là giả thần giả quỷ bịp bợm đây…

“Ha ha, từng thấy chưa?” Mục Phỉ thấy Đàm Tiêu đang nhìn anh Từ tiến hành nghi thức thì nhỏ giọng hỏi.

Đàm Tiêu quay đi, thế giới quan của cậu không dễ bị phủ định như thế đâu. Cậu cũng nhỏ giọng đáp lời: “Hồi em còn học tiểu học, tết thiếu nhi em hay xem cái này lắm. Bột hương thông tiếp xúc với khói sẽ tạo ra ánh lửa, chiêu trò cũ rồi.”

Mục Phỉ: “…” Ủa vậy là cô ấy mời một vị thầy cúng ngây thơ về thật hả?

Bên kia đã chuẩn bị xong, chuẩn bị xuống mộ.

Bọn họ đã buộc chặt dây an toàn, đứng ở mái ngôi mộ. Lúc thi công công trình tuyến tàu điện ngầm, người ta đã vô tình bật mở nóc thạch tạo thành một cái khe. Thông qua chuyên gia tỉ mỉ đánh giá, bọn họ đã tiến hành tháo dỡ một góc, tận lực bảo tồn ngôi mộ.

Xét theo thời đại, ngôi mộ của vua Sở này là hoành huyệt ‘tiên tiến’ hiếm thấy, sử dụng cực nhiều đá tảng, nóc mộ này vốn được bảo tồn cực kỳ tốt, không gian bên trong cũng vô cùng rộng lớn.

Quy mô của lăng mộ còn rất lớn, chỉ với năng lực xây dựng này đã có thể nói là vượt qua thời đại, đi trước ít nhất mấy trăm năm so với các kiểu hình lăng mộ cùng thời. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông Quý và những người khác quan tâm đến nó, giá trị nghiên cứu của lăng mộ này quá cao.

Lúc này, bên cạnh còn có người cầm máy quay và máy chụp hình, vừa quay vừa chụp. Khi quay đến Đàm Tiêu cố ý phóng to đặc tả.

Thấy ống kính cứ dí vào mặt mình, Đàm Tiêu ngại ngùng quay đi: “Mọi người làm gì thế ạ?”

"Hoạt động khảo cổ quan trọng như thế này đương nhiên phải quay chụp toàn bộ quá trình, sau này có khi còn được biên tập thành phim tài liệu á. Chúc mừng em đã được lên màn hình rộng.” Mục Phỉ nói, vừa dứt lời, cô nàng cũng lấy một cái máy chụp hình trong túi xách ra. Cô ấy đứng dậy, thấy Đàm Tiêu nhìn mình chằm chằm thì giải thích: “Tư liệu lưu trữ, quay về chị còn phải làm báo cáo…”

Đàm Tiêu: “…”

Bên kia, nhóm người ông Quý đã lần lượt chui xuống cái khe. Ông Quý không hổ danh là người túc trực tiền tuyến, thể chất không đùa được đâu.

“Chúng tôi xuống đến nơi rồi, đi về phía nhĩ thất, an toàn.”

Giọng người rè rè xoẹt xoẹt từ trong bộ đàm truyền ra, ông Quý thông báo an toàn. Mọi người đã thống nhất, cách một khoảng thời gian sẽ nói chuyện qua bộ đàm và kéo dây an toàn để thông báo an toàn với phía trên.

Mục Phỉ dẫn đầu những nhân viên công tác biết chuyện đứng thành vòng bên ngoài ngôi mộ, rất ít người bởi vì người trong hiện trường khai quật rất nhiều mà bọn họ phải giữ bí mật việc này.

Có lẽ là hình ảnh Đàm Tiêu am hiểu tri thức, biểu đạt lưu loát đã gây ấn tượng sâu sắc cho Mục Phỉ, cô ấy không nhịn được hỏi: “Chị bảo này, em thật sự không tin tụi chị một xíu xiu nào hết hả?”

“Thú thật, chỉ có tí này thôi, không thể nhiều hơn.” Đàm Tiêu thành thật cong ngón út và ngón trỏ lại: “Hơn nữa, anh chị có nói thật thì cũng chẳng liên quan gì đến em. Giống như phiên thảo luận về UFO ở nước ngoài vậy, chẳng phải cái đó còn chính thức hơn, quang minh chính đại hơn anh chị nữa hả?”

Mục Phỉ ngạc nhiên trước biểu hiện của Đàm Tiêu nhưng cậu nói thật sự rất có lý, quả thật không liên quan gì đến cậu.

Nhất là bắt đầu từ đời mẹ Đàm Tiêu đã không còn năng lực thật sự, chỉ còn kiến thức sách vở. Sau khi phát huy sở trường của mình, nhảy sang ngành du lịch thì ngay cả thân phận thầy cúng trên danh nghĩa kế thừa cũng sắp mất rồi.

Cô ấy bật cười, nói: “Được rồi, thế thì em cứ xem như hôm nay là hoạt động khảo cổ bình thường đi.”

“Vâng ạ, em tham quan một tí rồi đi làm bài tập.” Đàm Tiêu ngó vào trong cái khe, bên dưới đen ngòm đương nhiên không nhìn thấy gì cả nhưng bầu không khí bắt đầu oi bức rõ ràng lên trông thấy, cậu có cảm giác ông trời sắp mưa rồi.

Loạt soạt…

Đàm Tiêu hình như nghe được tiếng gì đó, giống như có một con sâu đang di chuyển.

Nơi này là ngoại ô hoang dã, có sâu trùng là chuyện bình thường. Nhưng anh Từ đã đốt rất nhiều nhang bên trong hiện trường, lúc trước bọn họ còn khen có tác dụng đuổi muỗi, không ngờ muỗi không tới nhưng có sâu trùng bò vào.

Nhưng cậu nhìn những người bên cạnh, trông ai cũng bình tĩnh, không lộ chút biểu cảm ngạc nhiên nào, bày ra dáng vẻ trưởng thành điềm tĩnh.

Mục Phỉ còn đang xem lại ảnh chụp trong máy ảnh, chửi thề: “Hình ảnh chất lượng thấp cỡ này! Người ta đổi thành mirrorless từ đời nào rồi!”

Loạt soạt.

Âm thanh ấy lại truyền đến.

Đàm Tiêu hiếu kỳ nhìn xung quanh, khi ánh mắt lướt qua cái khe, hình như cậu nhìn thấy một cái gì đó hình tròn, màu vàng chanh vụt qua. Trên người cậu có cảm giác trơn trượt nhớp nháp, như thể có gì đó dính vào.

Cậu khó chịu nghĩ, cảm giác này giống như...

Giống như bị thứ gì đó ‘nhìn chằm chằm’.