Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối

Chương 7: Gông xiềng

Ông Quý cho rằng nếu Đàm Tiêu có thể nhận ra Đại Tang Na thì chắc chắn cậu cũng sẽ cung cấp được một số thông tin hữu ích. Điều này cũng rất quan trọng đối với công việc khảo cổ của bọn họ, vì dù sao đi chăng nữa công cuộc khai quật vẫn phải tiếp tục.

Đàm Tiêu cầm bức hình, quan sát cẩn thận rồi nói: “Mọi người nhìn cặp tượng vu sư đứng bên cạnh thú trấn mộ này đi, một bức tượng đang trong tư thế đánh trống, một bức tượng khác lại trong tư thế giương cung, chúng đang điều khiển thú trấn mộ và bắn chết tà vật. Cặp tượng khác thì một bức đứng tư thế Vũ Bộ, một bức kết ấn bằng hai tay.”

Vũ Bộ và kết ấn thì không nói làm gì, tôn giáo tín ngưỡng nào mà chẳng có kết ấn riêng của mình. Vũ Bộ trong truyền thuyết là mô phỏng theo bước đi của Đại Vũ Đế có tác dụng hiệu triệu quỷ thần và được truyền bá rộng rãi. Truyền thuyết kể rằng Đại Vũ Đế cũng là một vu sư.

Mà trống và cung là hai thứ không thể thiếu trong việc thi triển vu thuật nhà Sở thời cổ đại nên nhân gian mới có câu ‘đánh trống giương cung’. Khi đó, năm nào nước Sở cũng tiến cống cung gỗ đào và mũi tên gai cho hoàng đế nhà Chu.

Đàm Tiêu chỉ vào chi tiết hai tay đan vào nhau của bức tượng trong ảnh chụp. Hàng nghìn năm trôi qua, bức ảnh phai mờ trông rõ nhưng thị lực của Đàm Tiêu rất tốt, vẫn có thể nhận dạng.

Đàm Tiêu nói: “Cháu không biết người cổ đại gọi kết ấn này là gì nhưng hiện tại bọn cháu gọi nó là ‘gông xiềng’. Nghĩa như tên, nó sẽ trói buộc đối phương, giam cầm khiến đối phương không thể nhúc nhích.”

Ông Quý nghiêm túc nghe Đàm Tiêu phân tích, mãi đến khi nghe thấy câu cuối cùng, cả người ông tự dưng lạnh toát: “Đây là!”

Ông đứng bật dậy, thở hổn hển nói: “Trói! Tư thế của lão Mạc giống hệt như bị trói! Chẳng lẽ lão Mạc gặp nạn là vì những bức tượng vu sư này?”

Trong tình huống công tác bảo mật được thực hiện nghiêm ngặt như thế này, Đàm Tiêu vừa mới đến nên chắc chắn không có khả năng cậu biết lão Mạc trong miệng ông đã xảy ra chuyện gì, càng đừng nói đến việc cậu luôn ôm thái độ không hiểu, không tin mê tín.

Lão Mạc chính là một trong những chuyên gia khảo cổ vô tình bị trúng tà mà Mục Phỉ đã nhắc đến, ông ấy đi đầu tìm kiếm văn vật, ai ngờ mới xuống đã trúng chiêu. Ngoài con ngươi ra, cả người ông ấy không động đậy được, chỉ có thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, mấy ngày trôi qua, ông ấy gầy đi trông thấy.

Bọn họ đã đưa ông ấy đi bệnh viện rồi, bác sĩ cũng chẩn đoán rồi nhưng đều bó tay.

Ông Quý theo nghiệp khảo cổ mấy chục năm, ông đã từng trải qua vài chuyện khó tin, phi khoa học. Ông đã nhờ nhân viên văn phòng số 404 trùng hợp cũng có mặt ở Nam Sở đến giúp đỡ nhưng vẫn bó tay không có cách, thậm chí họ còn không thể tìm ra ngọn nguồn của vấn đề.

Bởi vì người Sở thích dùng vu thuật nên trong lăng mộ có nhiều yếu tố liên quan đến vu thuật, chỉ tính tượng vu sư đã có đến mấy cặp và còn rất nhiều vật chôn cùng người chết khác như thú trấn mộ, tranh lụa, ngọc bích... Mà bọn họ vẫn chưa khai quật hết ngôi mộ này, vì lão Mạc gặp chuyện nên vừa bắt đầu đã phải tạm ngưng.

Nhưng lời nói của Đàm Tiêu như xé tan mây mù, soi sáng cho bọn họ, để bọn họ chú ý đến những bức tượng vu sư này.

Bây giờ quay lại nhìn tượng vu sư trong bức ảnh, khuôn mặt sứt mẻ nhưng màu sắc vẫn bảo trì như cũ khiến nụ cười của chúng trông càng quỷ dị...

Trong lều một mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp tượng vu sư, hơi thở cũng vô thức nhẹ bẫng đi.

“Vậy... vậy phải làm sao đây? Cậu Từ?” Ông Quý nhìn anh Từ của văn phòng số 404, ông đang rất lo cho ông bạn già của mình: “Bây giờ đã tìm ra nguyên nhân là vì tượng vu sư, cậu có cách nào phá giải bùa chú không?”

Đàm Tiêu nhìn dáng vẻ kích động của ông Quý, yếu ớt phát biểu ý kiến: “Cháu vẫn thấy mọi người nên đến sở nghiên cứu bệnh viện nhiệt đới thành phố thử, cả tỉnh này chỉ có ở đó mới xét nghiệm được ký sinh trùng trong máu.”

Theo những gì cậu nghiên cứu, đa số những thứ được gọi là mất hồn, cổ độc là ký sinh trùng...

Ông Quý nói đồng nghiệp của ông giống như bị trói nhưng Đàm Tiêu lại cho rằng có lẽ là do khí độc trong ngôi mộ ngủ yên hàng nghìn năm phát tán ra ngoài.

Mục Phỉ miễn cưỡng mỉm cười. Bây giờ cô ấy vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa không có sức phản bác.

Đàm Tiêu tự nhận mình là linh vật nhưng hết lần này đến lần khác, cậu lại là người đưa ra manh mối cho bọn họ, may mà lúc nãy không thả Đàm Tiêu về nhà.