Vu Vi Đông hoảng hồn liền.
“Tiểu Mộng, anh không có nghe lời mẹ. Bà bảo quay video chúng mình ngủ nhưng anh không đồng ý.”
Cái đó là do tôi đi tắm nên mới không quay, giờ xem chuyện này như tình tiết giảm nhẹ à.
Ai biết được hắn có từ chối hay đồng ý với mẹ hắn trời?
Tôi tức đến l*иg ngực đau âm ỉ
“Vu Vi Đông, anh thấy hai chuyện này có gì khác nhau không?”
Hắn không ý thức được hành vi này sẽ tạo thành tổn thương như thế nào đối với tôi à.
Thậm chí không có chút lịch sự nào, thật sự chưa hề nghĩ đến chuyện tôn trọng tôi.
“Tiểu Mộng, anh biết sai rồi, anh chỉ muốn xin lỗi với bà con họ hàng để sau này mẹ còn có thể liên lạc.”
“Tiểu Mộng, xin em thương cho người làm con trai như anh với.”
Vu Vi Đông lôi kéo tôi giải thích không ngừng.
Gió lạnh từ cửa sổ chưa sống thổi vào, mang đi ấp áp trên người tôi.
Nhưng bây giờ trong lòng còn lạnh lẽo gấp trăm lần, một loại đau lòng đến tận xương tủy.
“Trên bàn cơm buổi trưa nay, mẹ anh và họ hàng cạnh khóe nói xấu tôi, anh làm cái gì?” Tôi chưa tính sổ bạn họ thì thôi, còn muốn xin lỗi? Anh có biết đúng sai không? Vu Vi Đông?
Vu Vi Đông hơi hoảng hốt, vẫn cố gắng giải thích: “Chẳng phải đó chỉ là lời nói đùa của họ hàng với nhau thôi sao? Bọn họ không có ác ý đâu, tóm lại… em lật bàn là không đúng.
Nói giỡn hả? Người thân công kích thì xem như trò đùa à?
“Tôi cũng không có ác ý, chỉ là không muốn cho bọn họ ăn thức ăn tôi mua thôi!”
“Nếu em chịu xin lỗi họ đàng hoàng thì anh đâu có cần phải làm đến mức quay video uy hiếp như vậy?”
Vu Vi Đông chỉ cảm thấy tôi cố tình gây sự, còn đang gân cổ cãi lại.
Tôi tức đến cảm thấy buồn cười: “Vu Vi Đong, tôi là vợ anh, anh cũng không suy nghĩ đến chuyện gửi video cho mẹ sau đó bị bà phát tán ra ngoài thì ai là người xấu hổ, có não không vậy?”
Vu Vi Đông suy nghĩ một chốc rồi ấp úng: “Không đâu, mẹ anh nói rồi, bà sẽ không gửi lung tung.”
“Mộng Mộng, anh thật sự biết lỗi rồi, xin em hãy tha thứ cho anh lần này, được không?”
Bây giờ những gì hắn nói, tôi không tin một chữ.
Tôi đẩy hắn ra, tỉnh táo đi đến một bên: “Anh khỏi nói gì nữa, chờ cảnh sát đến đi.”
Chuyện đã xảy ra rồi cũng không hơi đâu mà tức giận, bây giờ cần suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Rất nhanh, cảnh sát dân nhân đã đến.
Khi tôi đang giảng thích tình hình với họ thì mẹ chồng đi đến.
Vừa nhìn thấy cảnh sát bà đã trợn tròn mắt.
“Vệ Mộng, đang trong thời gian đón tết con quậy cái gì vậy? Còn mời cả cảnh sát tới.”
Tôi vênh mặt, ung dung nói: “Không có quậy, tôi báo cảnh sát đến bắt bà và con bà đó.”
Mẹ chồng nghe xong, hốt hoảng trượt chân ngồi bệt xuống đất.
“Ông trời ơi, làm sao mà sống nổi đây, có con dâu nhà ai lại báo cảnh sát bắt mẹ chồng và chồng mình không, sao nhà tôi lại rước phải loại con dâu như vậy!”
Mẹ chồng khóc lóc la lối làm cho tôi bực mình.
Tôi không nhịn nổi bèn nói vào: “Bà đừng có la nữa, la hàng xóm ai cũng ghe được, không biết xấu hổ à!?
Mẹ chồng bắt đầu chửi như pháo nổ lốp bốp.
“Mày nói gì vậy? Tao làm gì mà phải xấu hổ?”
“Tao sống ở cái thôn này nửa đời rồi, sao mà xấu hổ?”
“Biết tụi mày sắp về tao bèn dọn phòng cho sạch sẽ. Bây giờ mày lại báo cảnh sát bắt mẹ con chúng tao!”
“Tao vất vả nuôi hai đứa con khôn lớn còn mày thì sao? Một đứa bé cũng không đẻ được, mày mới phải xấu hổ.”
Vu Vi Đông gấp gáp nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ bớt cãi nhau đi.”
Tôi khoảnh tay đứng xem trò hay.
Vu Vi Đông lại khuyên nhủ tôi: “Tiểu Mộng, đừng giận, mẹ không có ý gì đâu. Chỉ là miệng mồm lanh lợi thôi, em xem năm hết tết đến, cảnh sát nhân dân cũng phải đón tết mà.”
Thấy bà ta không khóc nữa, hai vị cảnh sát mới hỏi: “Ai là người quay video?”
Vu Vi Đông nhìn tôi, bên trong ánh mặt lộ rõ sự cầu xin và thành khẩn.
“Tiểu Mộng, em nhẫn tâm để anh bị cảnh sát bắt à?”
Hắn còn đang nghĩ việc này có thể xử lý giống như những chuyện trước đây, chỉ cần năn nỉ xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua.
Nhưng làm gì có chuyện đó?
Khi hắn đồng ý với yêu cầu của mẹ hắn thì có từng suy nghĩ đến tôi chưa?
Vậy thì lý do gì tôi phải suy nghĩ cho hắn?
Người trưởng thành sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đắt.
Tôi chỉ vào Vu Vi Đông và mẹ nói: “Hắn ta là người quay còn bà ấy thì cổ xúy.