Chương 13: “Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động."
Ngày thứ ba của chuyến đi, cả nhóm quyết định kế hoạch du lịch hôm nay, cuối cùng quyết định đi công viên nước.
Ở công viên nước chơi quá vui vẻ, Giang Sơ sau khi trở về khó tránh khỏi bị cảm lạnh, hắt hơi hết cái này đến cái khác, ép mình uống chút thuốc cảm, trong bữa tiệc nướng buổi tối, cậu ngồi bơ phờ ở một góc.
Đỗ Cẩm Hi vẫn luôn chú ý tới động tác của Giang Sơ, nhìn thấy cậu ngơ ngác ngồi một chỗ, ánh sáng từ thảm cỏ nhẹ chiếu vào, bắp chân trắng nõn gầy gò bị muỗi đốt, hiện lên mấy vết màu đỏ, nhưng Giang Sơ cũng không có động thái gì.
Đỗ Cẩm Hi bất giác cau mày, nhưng snh đang bận nướng thịt trên bếp than trước mặt, không có thời gian phân tâm, chỉ có thể nói với Dương Thiến Thiến đang truyền nguyên liệu nướng bên cạnh. : “Hình như Giang Sơ đang không được khoẻ?"
Dương Thiến Thiến rải xiên thịt cừu trên tay rồi ngẩng đầu lên: "Hả? Cậu ấy bị sao?”
“Tôi cũng không chắc.” Đỗ Cẩm Hi cau mày nói: “Làm phiền cô hỏi một chút được không?”
“Không thành vấn đề, tôi đi đây.” Dương Thiến Thiến lập tức đặt xiên thịt cừu xuống.
Đỗ Cẩm Hi lật xiên thịt, anh nhìn thấy Dương Thiến Thiến nhảy tới trước mặt Giang Sơ, có lẽ là hỏi Giang Sơ có chuyện gì, Giang Sơ xua tay, khoảng cách quá xa, anh không nghe rõ Giang Sơ nói gì, Dương Thiến Thiến hỏi thêm mấy câu rồi quay lại.
"Cậu ấy bị sao vậy?" Đỗ Cẩm Hi hỏi.
"Tiểu Sơ nói cậu ấy không sao," Dương Thiến Thiến nói, "Cậu ấy nói hồi chiều chơi nhiều quá, bây giờ hơi mệt, không có năng lượng, nên ngồi đó nghỉ một chút.”
"Ừ." Đỗ Cẩm Hi nói, xuyên qua làn khói thịt nướng, anh lại nhìn sang bên đó, Giang Sơ vẫn ngồi một mình trong góc, nhìn chằm chằm vào những bông hoa trên bãi cỏ với ánh mắt đầy u ám.
Đỗ Cẩm Hi vẫn thấy lo lắng, anh đặt xiên thịt xuống, tùy ý kéo một người tới giúp: "Bạn gì ơi, tôi có chút việc phải làm, bạn nướng dùm tôi một lát, cảm ơn bạn.”
"Ok! Bạn đi đi."
Đỗ Cẩm Hi rửa tay, sau khi lau khô tay mới đi đến bên cạnh Giang Sơ.
Giang Sơ vẫn còn đang thất thần, không phát hiện có người đang đi về phía mình, mãi cho đến khi ánh sáng rực rỡ trước mặt đột nhiên bị một bóng người chặn lại, cậu mới nhận ra, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy vừa rồi anh vẫn còn ở đối diện nướng thịt, vậy mà bây giờ người đàn ông kia đã xuất hiện trước mặt cậu.
Cơ thể cao lớn đã chặn hầu hết ánh sáng bên ngoài, ánh sáng trắng nhạt tỏa ra một vầng sáng xung quanh cơ thể Đỗ Cẩm Hi, như thể một vị thần đã giáng thế.
Vừa rồi anh ở hơi xa, Đỗ Cẩm Hi nhìn không rõ vẻ mặt Giang Sơ, khi tới gần liền có thể cảm giác được mùi pheromone của cậu có chút trầm thấp , điều này hoàn toàn khác với thường lệ.
Đôi má trắng nõn của Giang Sơ ửng hồng dị thường, đôi mắt ngây thơ trong sáng từ từ nhìn vào Đỗ Cẩm Hi, giống như một con mèo trong sạch cao quý.
Giang Sơ có chút kinh ngạc, muốn hỏi Đỗ Cẩm Hi có chuyện gì, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay lạnh lẽo còn đọng đầy nước đã giữ lấy mặt mình.
Giang Sơ đột nhiên mở to hai mắt, nhưng cậu không có cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại, lòng bàn tay mát lạnh kia khiến cậu thoải mái đến mức nheo mắt lại, không khỏi muốn lại gần anh hơn.
Mùi hương nắng ấm chỉ thuộc về Đỗ Cẩm Hi dọc theo lòng bàn tay của anh lan tới người Giang Sơ , trong nháy mắt bao bọc lấy cậu, hòa quyện với hơi lạnh thoang thoảng trong không khí.
Một giây tiếp theo, bàn tay ngược dòng chạm vào vầng trán mịn màng của Giang Sơ, sau đó nghe thấy chủ nhân của bàn tay chặc lưỡi: "Nóng như vậy mà còn nói mình không sao?"
Giang Sơ ngơ ngác nhìn Đỗ Cẩm Hi, nói: “Hả?"
"Giang Sơ , cậu bị sốt rồi." Đỗ Cẩm Hi cúi người, nghiêm túc nhìn Giang Sơ , "Mặt cậu nóng quá."
"Tôi đã uống thuốc cảm rồi," Giang Sơ nói. Cậu không quen với việc bị Đỗ Cẩm Hi nhìn chằm chằm. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ nghịch ngợm. Không đúng, trông Giang Sơ như đang bị người lớn giảng bài, nhưng quả thật cậu đã uống thuốc rồi: "Một lát sẽ ổn thôi."
"Ổn con mẹ nó chứ ổn.", lần đầu tiên anh chửi thề trước mặt Giang Sơ, tay vẫn đặt ở trên trán cậu, nhiệt độ nóng hổi truyền vào lòng bàn tay, khiến Đỗ Cẩm Hi không khỏi hoài nghi Giang Sơ có thật là đã uống thuốc hay không, “Chúng ta đi uống thuốc lần nữa đi.”
Vừa nghe được hai chữ uống thuốc, lông mày Giang Sơ không tự chủ được nhướng lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy phản kháng, cậu thấp giọng nói: “Chỉ là chuyện đơn giản thôi. Cảm lạnh nhẹ có thể khỏi mà, không cần uống thuốc."
"Uống thuốc sẽ khỏi nhanh hơn." Đỗ Cẩm Hi nói với giọng điệu khinh thường, anh nắm lấy cổ tay Giang Sơ, kéo người cậu lên, liếc nhìn bắp chân cậu nói: “Hơn nữa, nơi này nhiều muỗi quá, bộ cậu dư máu cho chúng hút lắm hả?”
Đỗ Cẩm Hi đưa Giang Sơ về phòng, kêu cậu ngồi xuống ghế sofa.
Trước khi đi, anh mang theo một hộp y tế nhỏ, trong đó có thuốc cảm cơ bản và nhiệt kế, lắc nhẹ thủy ngân trong nhiệt kế, sau khi thủy ngân xuống dưới 35° thì đưa cho Giang Sơ, bảo Giang Sơ cầm đặt dưới đầu lưỡi của mình: “Cậu ngoan một chút, ngậm trong miệng mình đi, đừng cử động."
Giang Sơ, người có mái tóc hồng và hai chiếc khuyên tai, trông giống như một "trai hư", ngoan ngoãn bị Đỗ Cẩm Hi bóp gáy bắt cậu phải nghe theo, yêu cầu cái gì thì làm cái đó.
Đỗ Cẩm Hi lấy ấm đun nước nóng, bẻ viên nang và viên thuốc thành từng miếng vừa đủ rồi mở cửa đi ra ngoài.
Giang Sơ không còn cách nào khác đành phải ôm đầu gối chán nản nhìn những bông hoa thú mỏ vịt đang nở rộ trên bàn cà phê.
Khi Đỗ Cẩm Hi quay lại, nước vừa sôi, anh đặt nước khoáng mang theo lên bàn cà phê, trước tiên anh lấy nhiệt kế từ trong miệng Giang Sơ ra nói: "Há miệng ra."
Giang Sơ ngoan ngoãn mở miệng, Đỗ Cẩm Hi nhìn về phía thủy ngân, nhiệt độ là 37,9°, không sao, may mà không quá nghiêm trọng.
Đỗ Cẩm Hi hít một hơi, đặt nhiệt kế sang một bên, đi lấy nước sôi, rót nửa cốc nước nóng, pha một ít nước khoáng rồi đưa cho Giang Sơ.
Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Giang Sơ lặng lẽ cảm ơn rồi nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, Đỗ Cẩm Hi đưa thuốc cho Giang Sơ: "Cậu cầm đi."
Giang Sơ do dự một chút, cuối cùng đưa tay cầm lấy. Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Cẩm Hi, cố gắng tìm chỗ để mặc cả, nhưng Đỗ Cẩm Hi tàn nhẫn từ chối nhận tín hiệu, “Cậu nhất định phải uống thuốc."
Giang Sơ đành phải cam chịu quay mặt đi, tất cả những viên thuốc trong lòng bàn tay cậu được đổ hết vào miệng, theo nhịp tim đột ngột chuyển động, sau đó uống một ngụm nước lớn, hớp một tiếng rồi nuốt hết trong vòng chưa đầy một giây.
Ánh mắt tán thành của Đỗ Cẩm Hi nhìn về phía Giang Sơ, giống như khen ngợi một đứa trẻ ngoan.
Đỗ Cẩm Hi ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, tay xuyên qua bắp chân Giang Sơ, đặt đôi chân trắng nõn của cậu lên đầu gối mình.
"Sao vậy?" Giang Sơ càng không quen với tư thế này, cậu muốn rút chân ra nhưng Đỗ Cẩm Hi lại càng giữ chặt hơn.
Khi anh đến quá gần, pheromone của Đỗ Cẩm Hi sẽ bộc phát mà không có bất kỳ sự che chắn nào, lảng vảng giữa hai cánh mũi của Giang Sơ, khiến cậu không thể trốn thoát. Nhiệt độ nóng bỏng lần tràn, từ đầu đến gò má Giang Sơ..
"Đừng cử động," Đỗ Cẩm Hi cúi đầu, một tay cố định cổ chân Giang Sơ, "Nếu không cẩn thận xử lý chúng, buổi tối sẽ ngứa. "
Đỗ Cẩm Hi cũng bị mùi vị của pheromone làm phiền. Anh dường như đặc biệt nhạy cảm với mùi pheromone của Giang Sơ, luôn có thể nắm bắt chính xác mùi vị của cậu. Loại pheromone này khiến anh không thể tự chủ được. Sự tự chủ của một Alpha khi ở trước mặt Giang Sơ luôn khó kiềm chế, đại quân bại trận, nhưng anh chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Đỗ Cẩm Hi lấy dung dịch vệ sinh xịt lên túi trên chân Giang Sơ, mùi thơm của nước vệ sinh trong nháy mắt lan ra, đọng lại trên chóp mũi của bọn họ.
Mùi nước vệ sinh quả thực quá nồng, chỉ sau một lần xịt, hai người hoàn toàn không ngửi thấy mùi pheromone của nhau, toàn thân tràn ngập hơi thở sảng khoái của bạc hà.
Nước vệ sinh màu xanh bắn lên đôi chân trắng nõn của Giang Sơ, Đỗ Cẩm Hi chậm rãi dùng đầu ngón tay xoa xoa, đến khi hai chân đã che hết vết đỏ và sưng tấy, Đỗ Cẩm Hi mới dừng lại, buông bắp chân của cậu ra.
Phải nói rằng Giang Sơ rất hài lòng với tay nghề của anh, thậm chí sau khi kết thúc còn có chút không muốn rời đi, tuy nhiên, cậu nhanh chóng kìm nén cảm xúc, kéo Đỗ Cẩm Hi đứng dậy: “Cảm ơn cậu."
Đỗ Cẩm Hi đứng dậy, nhướng mày nói: "Không có chi."
Từ góc độ này Đỗ Cẩm Hi dễ dàng nhìn Giang Sơ, tư thế ngồi của cậu cũng rất dè dặt và lịch sự, cậu chỉ ngồi trên một phần ba chiếc ghế sofa lớn, chiếc áo phông trắng che nhẹ xương quai xanh phía dưới của cậu, để lộ một phần nhỏ của bộ ngực trắng trẻo.
Bộ ngực trắng nõn dường như bị che bởi nửa chiếc lá phong, nửa còn lại bị cổ áo che lại, khó nhìn rõ ràng.
Đây là lần thứ hai Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy trên người Giang Sơ có gì khác thường, anh có chút tò mò: “Đây là hình xăm à?”
“Hả?” Giang Sơ liếc mắt một cái, đưa ngón tay đi theo ngực mình, khi phát hiện hình dán trên ngực mình đã bị Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy, tai cậu rõ ràng đỏ bừng lên.
Giang Sơ giơ tay che chiếc lá phong lại, kéo cổ áo lên nói: "Là hình dán thôi, không phải hình xăm."
Rõ ràng Giang Sơ không muốn mở rộng chủ đề này, Đỗ Cẩm Hi cũng hiểu rõ, anh khôn ngoan không hỏi nữa, chỉ im lặng suy nghĩ trong lòng——
Thật là một sở thích đáng yêu.
Nếu Giang Sơ bị bệnh, Đỗ Cẩm Hi sẽ không ép cậu ra ngoài tham gia hoạt động nướng thịt, hơn nữa đồ nướng rất nhiều khói, không thích hợp với người bệnh.
Anh bảo Giang Sơ vào phòng nghỉ ngơi thật tốt, không lâu sau anh bưng một bát cháo gà cho cậu, tránh cho cậu bị đói.
Tận mắt nhìn Giang Sơ ăn cháo, Đỗ Cẩm Hi mới yên tâm, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, trầm giọng an ủi: "Ngủ ngon, ngày mai sẽ tốt hơn."