Chương 7: "Xin lỗi Giang Sơ."
Giang Sơ nhìn thấy Đỗ Cẩm Hi thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, giơ tay lên kéo kéo chiếc mũ trên đầu mình.
Khóe môi Đỗ Cẩm Hi khẽ cong lên: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Hôm nay anh không ngửi thấy mùi pheromone lạnh lẽo kia nữa nên chắc chắn Giang Sơ đã xử lý chuyện này rồi.
Không biết vì sao, nhưng trong lòng Đỗ Cẩm Hi lại có chút... hối hận?
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị một giọng nói gay gắt cuốn trôi.
"Này, cậu để cho chúng tôi chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng tới rồi." Kim Thiệu từ phía sau khoanh tay đi tới.
Thân hình cao lớn của Đỗ Cẩm Hi đã che chắn trước người Giang Sơ, nên Kim Thiệu chỉ có thể đi vòng qua Đỗ Cẩm Hi, mới có thể nhìn thấy rõ mặt của Giang Sơ.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sơ, Kim Thiệu vốn là người không kiên nhẫn, nhất thời không nói nên lời, trong lòng đầy phàn nàn nhưng không nói ra, lập tức đổi lời: “Hóa ra là một omgea. Vậy có thể tha thứ được, không sao, anh trai tôi đây có rất nhiều thời gian để đợi cậu."
Giang Sơ lặng lẽ lùi lại nửa bước, trong mắt hiện lên một tia không vui: “Mọi người nói sẽ gặp nhau ở chân núi lúc 8 giờ, nhưng hiện tại chỉ mới bảy giờ năm mươi sáu phút thôi.”
Đỗ Cẩm Hi nghiêng đầu nhìn, Kim Thiệu liếc nhìn cậu, nói: "Không phải cậu đến muộn, chỉ tại chúng tôi đến sớm thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Dương Thiến Thiến đi tới nói: "Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi."
Trương Thành Quân cũng nói: "Đủ người rồi, vậy chúng ta lên đường thôi.”
Sau đó cả nhóm khởi hành lên núi, nhóm người trẻ bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phía trước. Hai cặp vợ chồng trung niên từ từ tụt lại phía sau.
Lúc đầu, hai nữ sinh đại học còn ở bên cạnh Giang Sơ trò chuyện, có lúc hỏi về màu tóc của Giang Sơ, có lúc hỏi về hình xăm trên mu bàn tay của cậu, Giang Sơ cũng khách khí đáp lại bọn họ. Sau đó, các cô gái lại thi nhau xem ai có thể lên đến đỉnh đầu tiên, họ hẹn với Giang Sơ sẽ gặp nhau ở đỉnh núi.
Tốc độ của Đỗ Cẩm Hi không nhanh cũng không chậm, đôi giày leo núi quấn chặt quanh mắt cá chân, làm nổi bật bắp chân thon dài và khỏe mạnh của anh, anh bước lên bậc thang núi, vừa cùng Trương Thành Quân trò chuyện, vừa trò chuyện vừa chia sẻ tầm nhìn ngoại vi của mình với Giang Sơ.
Sau khi hai cô gái rời đi, Giang Sơ không nói nữa, lặng lẽ đi theo, hôm nay cậu mặc bộ quần áo đi bộ đường dài màu đen trắng, tay áo che đi một nửa con bướm trên mu bàn tay, mái tóc tím tinh nghịch nhô ra khỏi chiếc mũ đi bộ đường dài, tung bay trong gió.
Núi Thái Sơn là danh lam thắng cảnh cấp 5A, phong cảnh trên đường lên núi rất đẹp đẽ, Giang Sơ luôn bị một trong những phong cảnh thu hút, nên bước chân cậu đi cũng chậm dần, khi Đỗ Cẩm Hi chú ý lần nữa, thì đã không thấy Giang Sơ đâu.
"Không biết bao nhiêu năm nữa, nơi đây đá biến chất có thể sẽ chìm xuống lòng đất, sau đó núi sông sẽ biến thành đại dương. Thiên nhiên thật đúng là thần kỳ..." Trương Thành Quân tiếp tục nói: "Cẩm Hi, sao cậu dừng lại vậy?"
Đỗ Cẩm Hi quay đầu lại nói với Trương Thành Quân: "Anh Trương, anh đi trước đi, tôi đứng đây đợi người một chút.”
Trương Thành Quân cũng quay đầu lại: "Được rồi, vậy có gì tôi đợi cậu ở cổng Thừa Đức."
Đỗ Cẩm Hi gật đầu, đợi ở đó hai phút, vẫn không thấy bóng dáng Giang Sơ đâu, anh không khỏi cau mày, xoay người bước xuống.
Sau khi hai cô gái rời đi, Giang Sơ dùng gậy leo núi đi lên, Kim Thiệu luôn cố ý hoặc vô ý tiếp cận Giang Sơ, chăm chỉ hỏi thăm tình huống của cậu.
Giang Sơ không quen với kiểu quan tâm này, cậu kéo cổ áo khoác lên, che gần hết khuôn mặt, giữ khoảng cách với Kim Thiệu trước khi trả lời.
Sau đó, cậu thật sự không muốn trả lời những câu hỏi nhàm chán đó nữa, Giang Sơ nhanh chóng bước về phía trước, bỏ lại Kim Thiệu ở phía sau, đi được một lúc thì phát hiện Kim Thiệu không đi theo nữa, vì vậy Giang Sơ đi chậm lại, hít một hơi, chậm rãi bước đi.
Khi đi ngang qua một tảng đá biến chất có hình thù kỳ lạ, dòng suối chảy dưới tảng đá, ánh sáng vàng nổi trên mặt nước được ánh nắng chiếu rọi, dòng suối trong vắt, những viên đá mềm mại trong nước bị cuốn đi, thông qua tia nước chảy, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy con cá đang bơi lội.
Giang Sơ ngồi xổm xuống, dùng tay thử nước, dòng nước mát lạnh từ từ lướt qua đầu ngón tay, để lại những vết nước lấp lánh. Đôi bàn tay trắng nõn thon dài tràn ngập ánh nắng, đúc thành một cái bóng nhỏ trên mặt nước.
Cảm giác thoải mái khiến Giang Sơ hài lòng nheo mắt lại, rũ bỏ nước trên tay, đứng dậy định tiếp tục đi về phía trước thì Kim Thiệu đột nhiên từ phía sau nhảy ra, nắm lấy cánh tay Giang Sơ, tay kia còn vòng qua eo cậu: "Tiểu Giang, có muốn xuống nước chơi một chút không?"
Alpha nheo mắt lại gần Giang Sơ, đôi mắt tham lam như một cặp kìm, muốn xé toạc lớp màng trên tuyến thể của omega.
Cơ thể Giang Sơ lập tức cứng đờ, vô thức ném Alpha qua vai xuống đất.
"A——!"
Nhìn Alpha đang rêи ɾỉ trên mặt đất, đôi mắt cậu tràn đầy cảnh giác, giống như một con mèo với bộ lông nổ tung, toàn thân cậu run rẩy một cách tinh tế.
Alpha đã nằm trên mặt đất chưa kịp phản ứng, anh ta không hề biết rằng mình sẽ bị một omega trông yếu đuối như vậy đánh ngã, anh ta lập tức tức giận, nói: "Mẹ kiếp, cậu đúng là đồ khốn nạn. Cậu dám đánh tôi! Không phải chỉ mới chạm một cái thôi sao? Cần gì phản ứng lớn như vậy.”
Giang Sơ có thể đánh ngã được Kim Thiệu cũng bởi vì Kim Thiệu đang trong tình huống không chút phòng bị.
Nếu như trong một cuộc đối đầu trực diện, omega sẽ không bao giờ là đối thủ của Alpha, nhưng khi nghe thấy những lời gay gắt phát ra từ miệng Kim Thiệu, toàn thân cậu run lên vì tức giận, cậu mím chặt môi, trên khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch.
Thấy Giang Sơ im lặng, Kim Thiệu đứng lên, càng ngạo mạn nhìn xuống Giang Sơ: "Nếu bây giờ cậu xin lỗi tôi, tôi vẫn có thể lựa chọn tha thứ cho cậu, nếu không phải vì bộ dạng của cậu trông cũng được, tôi mà thèm nói chuyện với cậu sao."
Alpha kiêu ngạo không nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay của Giang Sơ, liếc nhìn Giang Sơ một cách vô đạo đức, đôi mắt tham lam của anh ta làm cho Giang Sơ càng cảm thấy ghê tởm hơn.
"Kim Thiệu."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, Alpha cao lớn bước từng bước vững vàng đi tới.
Đỗ Cẩm Hi lạnh lùng hét lên, đi tới trước mặt Giang Sơ, chặn ánh mắt của Kim Thiệu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kim Thiệu, giọng nói không chút cảm xúc: "Đừng đi quá giới hạn."
Năm từ đơn giản đó khiến Kim Thiệu có cảm giác bị áp bức.
Kim Thiệu không biết tại sao Đỗ Cẩm Hi lại đột nhiên xuất hiện, anh ta đã cảm nhận được sức mạnh pheromone của Đỗ Cẩm Hi. ngay dưới chân núi, anh ta chắc chắn mình không phải là đối thủ của người trước mặt.
Kim Thiệu hơi sợ, nhưng vẫn dũng cảm nói: "Là cậu ta ra tay trước, nhìn vết bùn trên quần tôi đây này."
Kim Thiệu nói xong vẫn trừng mắt nhìn Giang Sơ, cậu mím chặt môi, hốc mắt đỏ bừng tức giận, thủ đoạn ngậm máu phun người này càng khiến cậu chán ghét tên Alpha này.
Đỗ Cẩm Hi bảo vệ Giang Sơ ở phía sau, lạnh giọng nói: "Là anh ra tay trước, do anh không tôn trọng người khác, vậy tại sao cậu ấy phải tôn trọng anh?"
Trên người Đỗ Cẩm Hi mang theo khí chất mạnh mẽ, đôi mắt lạnh lùng đầy thần thái, lông mày nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn thẳng tắp khiến Kim Thiệu khó thở.
Kim Thiệu cũng là kẻ bắt nạt người khác cũng biết sợ hãi kẻ mạnh hơn mình, anh ta không dám gây chuyện trước mặt Đỗ Cẩm Hi, chỉ có thể lẩm bẩm cay đắng: “Chết tiệt, đúng là xui xẻo. Không leo cái núi quỷ quái này nữa."
Kim Thiệu ném cây gậy leo núi trong tay, định đi xuống núi, nhưng Đỗ Cẩm Hi đã tóm lấy cánh tay của anh ta: "Xin lỗi Giang Sơ."
"Tôi có lỗi gì mà phải xin." Kim Thiệu tức giận đến bật cười "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi trướ, tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta?!"
"Là Alpha, anh lại không biết tôn trọng omega, còn dùng lời nói xúc phạm cậu ấy." Đỗ Cẩm Hi hơi nheo mắt lại, "Chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?"
Trong không khí nồng nặc mùi pheromone, cảm giác nóng rát khiến Kim Thiệu cảm thấy như đang ở trong lò lửa, chưa đầy hai giây, hai má đã nóng bừng và đẫm mồ hôi. Mùi pheromone nồng nặc tràn vào giác quan của Kim Thiệu, khiến đôi chân anh ta không khỏi yếu đi.
"Mẹ kiếp..." trên trán Kim Thiệu toát mồ hôi lạnh, không dám gay gắt đối chọi lại, nói tiếng xin lỗi với Giang Sơ rồi bỏ chạy.
Đỗ Cẩm Hi lười biếng thu mắt lại, vỗ vóc tay mình, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Sau đó Đỗ Cẩm Hi quay người, cúi đầu nhìn Giang Sơ, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Gương mắt Giang Sơ vẫn đỏ, nhưng ngực lại nổi lên cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, cậu mở miệng: "... không sao."
Đỗ Cẩm Hi cẩn thận nhìn phản ứng của Giang Sơ, phát hiện lần này Giang Sơ không bị ảnh hưởng bởi pheromone, anh nói: "Đừng để ý đến tên đó, không phải Alpha nào cũng sẽ nói như vậy."
"...Tôi biết." Giang Sơ ngước mắt đón lấy ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi, cậu muốn giải thích chuyện vừa xảy ra, lại không biết nên nói như thế nào: "Cám ơn."
Đỗ Cẩm Hi nhìn Giang Sơ, cậu đang dùng đôi mắt tròn xoe ngoan ngoãn nhìn anh, trong lòng anh lại mềm ra, hơi nhếch môi nói: "Không có việc gì."
Nói xong hai chữ này, Đỗ Cẩm Hi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu cũng rất dũng cảm."
Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy cú ném qua vai đẹp mắt của Giang Sơ vừa rồi.
Sau khi nhận được lời khen ngợi của Đỗ Cẩm Hi, con ngươi của Giang Sơ rõ ràng lấp lánh hơn, sau đó cậu ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, chóp tai đỏ bừng: “Chúng ta tiếp tục leo núi đi.”