Chương 2: “Thật là...điên rồ."
Không khó để tìm ra Trần Minh trong một nơi đông đúc như sân bay, cô vốn là người được so sánh như một ngôi sao nữ khi rời sân bay.
Trần Minh bước ra với chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, khi nhìn thấy tấm biển đón người trên tay Trần Văn, cô dùng ngón tay móc gọng kính râm, vẻ bất lực tràn ra từ khuôn mặt xinh đẹp của cô, chân cô giẫm lên giày cao gót, tiến tới đá Trần Văn: “Trông em ngủ ngốc quá chừng."
Trần Văn kêu lên: "Đau thế này, chị chắc chắn là chị gái của em rồi.”
Trần Minh mỉm cười bước đến chỗ Đỗ Cẩm Hi: “Chị không muốn đi với em, chị thà đi với Cẩm Hi, đi với em sẽ bị mất giá.”
Đỗ Cẩm Hi cư xử rất chuẩn mực với Trần Minh, mỉm cười chào cô: “ Chị.”
Để chào mừng Trần Minh về nước, Trần Văn đã đặt trước một nhà hàng riêng, ba người cùng đến đó ăn một bữa, dù sao ngày mai cũng là ngày khai giảng của đại học Bắc Nguyên, Đỗ Cẩm Hi cũng phải đến trường báo danh.
Trần Minh nhấp một ngụm trà lúa mạch, chỉ vào Trần Văn: "Nếu em cố gắng thi thêm vài chục điểm, vào học cùng trường với Cẩm Hi, vậy mẹ có thể bớt lo cho em rồi.”
"Mấy chục điểm lận đó chị.”, Trần Văn nói, "Số điểm hiện tại của em cũng là nhờ mẹ thắp hương bái Phật mỗi ngày, bây giờ được học chung thành phố với Cẩm Hi là em đã hài lòng lắm rồi.”
Trần Minh đương nhiên tin tưởng vào khả năng của em trai mình, tuy rằng không bằng Đỗ Cẩm Hi đỗ vào đại học hàng đầu, nhưng vào được đại học T cũng không tồi, đó cũng là một trong những trường đại học tốt nhất, Trần Minh chỉ đưa ra vài nhận xét mỉa mai trước mặt em trai mình, cố ý trêu ghẹo em mình một chút.
Hai anh em cứ nghĩ đến nhau mà không gặp nhau, sau khi gặp nhau lại không nói được lời nào, còn bắt đầu cãi nhau, Đỗ Cẩm Hi đã sớm quen với việc này.
Khi họ đang cãi nhau, Đỗ Cẩm Hi bước ra khỏi phòng riêng để thanh toán hóa đơn, lúc này có một cuộc gọi đến. Người gọi đến là một người bạn trong đội đua xe đạp của Đỗ Cẩm Hi.
Đỗ Cẩm Hi nghe điện thoại, đầu bên kia có giọng nói truyền đến, âm thanh nền có chút ồn ào, chắc chắn là cậu ta đang uống rượu: "Cẩm Hi, khi nào cậu mới có thời gian đến uống một ly đây? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tôi rất mong cậu đến đó. ”
“Dạo này tôi hơi bận.” Đỗ Cẩm Hi đi đến khu vực nghỉ ngơi công cộng, nhìn cảnh đêm bên ngoài qua khung cửa sổ kính suốt lớn, toàn bộ thành phố được bao phủ bởi ánh đèn neon, như thể đang đắm chìm trong một ngọn đèn thủy tinh trong suốt.
“Rốt cuộc cậu đang bận việc gì?" Triệu Thịnh Tân nhấp một ngụm rượu: "Năm lớp mười hai, tôi coi như cậu bận chuyện học tập, tạm có thể tha thứ, nhưng sau khi vào đại học, cả mùa hè tôi cũng không thấy mặt cậu đâu, từ khi cậu đi du lịch về hồi năm ngoái, tôi cảm thấy cậu thấy đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng trầm tính, rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
Tay Đỗ Cẩm Hi vô thức xoa xoa góc quần của mình, gân trên mu bàn tay nổi lên, mùi pheromone mát lạnh dường như lại xuất hiện giữa hai cánh mũi, cùng với đôi mắt ướŧ áŧ như mèo của omega.
Trong lòng đột nhiên có chút nhói đau, trong mắt Đỗ Cẩm Hi dâng trào cảm xúc, nhưng rất nhanh lại bị che đậy, anh khẽ nhíu mày nói: "Không có việc gì."
"Tôi nghe Trần Văn nói cậu bị một omega làm tổn thương," Triệu Thịnh Tân nói: “Chuyện đó có thật không? Đường đường là một alpha hoàng kim thực sự sẽ bị tình yêu chi phối sao, tôi thực sự không dám tưởng tượng."
Đỗ Cẩm Hi cau mày, nói, "Không có chuyện đó, đừng nghe Trần Văn nói bậy."
“À…” Triệu Thịnh Tân nghe được vẻ khó chịu trong lời nói của Đỗ Cẩm Hi, cười nói: “Được rồi. "
"Sau này đừng đi du lịch một mình nữa, muốn đi thì cứ rủ chúng tôi theo, như vậy sẽ vui hơn.”
"Ngày mai đi." Đỗ Cẩm Hi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, anh thì thầm: "Ngày mai tôi sẽ đi cùng đội, các cậu cứ quyết định địa điểm đi.”
Đỗ Cẩm Hi cúp điện thoại, quay lại phòng. Hai chị em họ Trần cũng sắp ăn xong rồi. Đỗ Cẩm Hi cầm chìa khóa chở hai người về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cẩm Hu đạp xe vòng quanh hồ nước hai lần theo thói quen thường ngày, đeo tai nghe Bluetooth, tấm lưng rắn chắc của anh cong thành hình con báo, đôi chân thon dài khỏe mạnh của anh bị siết chặt, khiến anh cứ như một con báo đang bay trên đường phố buổi sáng sớm.
Ánh sáng ban mai dần dần bao trùm thành phố, chiếu những vệt ánh sáng pha lê lên mặt nước lốm đốm, nghiền nát những chiếc lá còn sót lại. Chiếc xe màu đen xám chở chàng trai vượt qua gạch xanh lá vàng rồi dần dần rời đi.
Đêm qua, Triệu Thịnh Tân đã thông báo cho người trong nhóm đua xe đạp ngày mai Đỗ Cẩm Hi sẽ đến, một nhóm người nhào ra, mọi người đều tranh luận xem nên đi đâu, cuối cùng chọn chùa Thanh Chương và đường Hoài Nhu, gần thành phố và giao thông cũng thuận tiện.
Đỗ Cẩm Hi định đi đến trường đại học để đăng ký trước. Sau đó mới đi gặp bọn họ.
Đỗ Thừa Minh và Hứa Nhàn là giáo sư tại Đại học Bắc Nguyên. Đỗ Cẩm Hi cũng coi như lớn lên tại Đại học Bắc Nguyên, có một thời gian dài làm việc tại đây. Nhưng điều kỳ lạ là vào ngày đầu tiên đến trường, anh vẫn cần phải làm thủ tục một cách kỷ luật.
Đỗ Cẩm Hi đạp xe suốt chặng đường đến Đại học Bắc Nguyên, bây giờ vào buổi sáng, nên có rất nhiều tân sinh viên đến.
Đỗ Cẩm Hi ăn mặc đơn giản, dáng người cao lớn, giữa đám tân sinh viên trông có vẻ hơi lạc lõng, rất nhanh sẽ có người chú ý tới anh. Chỉ trong vòng vài phút, đã có một số omega táo bạo và cởi mở đến hỏi thông tin liên lạc của anh.
Tuy nhiên, các tiền bối vẫn làm việc rất hiệu quả, đợi một lúc thì cũng đến lượt anh.
Các sư tỷ đang đắm chìm trong việc sắp xếp đồ đạc, ngước mắt nhìn thấy Đỗ Cẩm Hi trong bộ đồ đạp xe đạp, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay và bờ vai trơn nhẵn, Đỗ Cẩm Hi đội mũ bảo hiểm, tháo kính râm ra, để trên đầu ngón tay, để lộ một đôi mắt sắc bén.
Khuôn mặt của vị sư tỷ kia lập tức đỏ bừng, ngay cả khi anh không phát ra pheromone, nhưng má cô vẫn nóng bừng vì vẻ đẹp trai của Alpha, cô vội vàng che giấu cảm xúc, đưa tờ giấy trong tay cho Đỗ Cẩm Hi: “Chào đàn em, em điền vào mẫu đơn này đi. ”
Đỗ Cẩm Hi cảm ơn, cầm lấy bút ký điền thông tin cơ bản, sư tỷ không khỏi liếc nhìn thư pháp của Đỗ Cẩm Hi, rồng phượng múa múa uy nghiêm, chữ viết đẹp đẽ như người.
Đỗ Cẩm Hi ký vào tờ cuối cùng, đưa tờ đơn cho sư tỷ.
Trong lúc sững sờ, trong lỗ mũi hiện lên một mùi bạc hà thoang thoảng mùi chanh, Đỗ Cẩm Hi liếc nhìn vạt áo sơ mi trắng tinh, cùng đường nét đã được khắc trên đó. Hình dáng gầy gò và mảnh khảnh trong tâm trí anh chợt hiện ra.
Đỗ Cẩm Hi sửng sốt một chút, sau đó đột ngột quay đầu nhìn về phía bóng người phía sau.
Nhưng lúc này trong đội chào mừng đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện, ồn ào náo nhiệt chắn tầm mắt, ai nấy đều mặc áo văn hóa trắng, trên tay cầm lá cờ chào mừng đủ màu sắc, vẫy tay lắc lắc.
Đỗ Cẩm Hi vội vàng đi về phía trước, không để ý sư tỷ phía sau nói gì.
Anh chen lấn giữa đám đông để tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng việc đó giống như mò kim đáy bể, xung quanh là một màu trắng tinh, anh dường như đã rơi vào một thùng thuốc nhuộm trắng tinh, tiếng ồn ào gần như nuốt chửng anh, khiến anh không thể nhìn rõ những gì trước mặt.
Người đó dường như có mặt ở mọi nơi nhưng lại không ở đâu cả.
Hình bóng phía sau đó dường như chỉ là một bóng ma do Đỗ Cẩm Hi tưởng tượng ra, chỉ là một bong bóng thuần khiết bay từ trong bóng tối đến dưới ánh mặt trời, bị thiêu đốt và biến mất chỉ trong một giây.
Đỗ Cẩm Hi nhìn quanh, một mình đứng giữa đám đông.
Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là những hình bóng trắng tinh, nhưng không ai trong số họ là người mà anh đang tìm kiếm.
Mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi reo lên, Đỗ Cẩm Xiêm mới tỉnh lại, trở về từ đại dương trắng xóa.
Sau khi nhấc máy, giọng nói của Triệu Thịnh Tân từ điện thoại di động vang lên: "Cẩm Hi, cậu ở đâu? Khi nào thì đến?"
Đỗ Cẩm Hi bình tĩnh lại một chút, l*иg ngực phập phồng, bình phục cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Sắp rồi.”
Cúp điện thoại xong, Đỗ Cẩm Hi có chút xấu hổ hạ cánh tay xuống, nắm chặt ngón tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhếch môi cười nhạo chính mình trong giây lát.
"Thật là... điên rồ."
Rất nhiều người nghe nói Đỗ Cẩm Hi tới, liền đi qua đây đi chơi với anh.
Chủ yếu là vì đi cùng Đỗ Cẩm Hi sẽ rất vui. Anh là một tay đua toàn diện, có thể lắp ráp và sửa chữa ô tô, cưỡi gió đạp xe. Anh có thể làm tất cả, mà anh còn rất trẻ. Mọi người đạp xe theo sau Đỗ Cẩm Hi, tuy ai nấy đều có sức bền tốt, nhưng so với Đỗ Cẩm Hi, vẫn không thể theo kịp.
Đi được nửa chặng đường, anh dừng xe đợi đồng đội ở phía sau, giơ tay lên lau mồ hôi trên cằm một cách thản nhiên, nhìn phong cảnh núi non xa xa, với nhiều tầng lớp lớp mây và sương mù, núi xanh và cánh đồng rộng lớn. Phong cảnh trên đường đạp xe này thực sự rất tuyệt vời.
Một người mới trong đội từ phía sau đuổi theo, mệt đến mức nằm lên đầu xe nói với Đỗ Cẩm Hi: "Cậu thật sự quá cừ."
Đỗ Cẩm Hi bóp phanh, nhướng mày: "Cứ tập luyện nhiều thì sẽ làm được."
Một lúc sau, đại quân phía sau đi theo, Chu Cẩn từ phía sau đoàn xe đi tới, dừng lại bên cạnh Đỗ Cẩm Hu, nói: “Anh Hi, anh đã lâu không đến đoàn xe, cũng không thèm đợi em, còn nữa, khoảng thời gian trước anh đi đâu vậy?”
Chu Cẩn là một omega có hương đào. Sau khi tập thể dục, cả người toàn là mùi pheromone, cậu ta cố ý cọ xát về phía Đỗ Cẩm Hi, nhưng Đỗ Cẩm Hi lại tiến về phía trước hai bước không để lại dấu vết, sau đó nói: "Không đi đâu cả."
"Sao lại không đi đâu chơi chứ," Chu Cẩn chu môi, "Triệu Thịnh Tân nói với em, anh bị omega làm tổn thương, có phải là sự thật không?"
Triệu Thịnh Tân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Cẩm Hi, ngay lập tức nói: "Tôi không có nói gì hết, tối qua lúc gọi điện cho cậu, Chu Cẩn cũng ở bên cạnh, nên tình cờ nghe thấy."
Đỗ Cẩm Hi cau mày, thản nhiên ậm ừ, cầm chai nước màu đen trên thanh ngang uống một ngụm dài.
Chu Cẩn: “Anh Hi, hôm nay em không mang theo nước, có thể uống chai nước của anh được không?”
Lúc này Đỗ Cẩm Hi mới ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn Chu Cẩn, đôi mắt đen kia không hề có cảm xúc, nhưng vẻ mặt lạnh lùng khiến Chu Cẩn có chút sợ hãi.
Tính cách của Đỗ Cẩm Hi rất dễ hòa đồng, nhưng cũng có thể nói là rất khó hòa hợp, sở dĩ Đỗ Cẩm Hi dễ hòa đồng như vậy là vì anh hiểu và quan tâm đến người khác. Mặc dù anh không nói nhiều nhưng anh có thể khiến mọi người muốn lắng nghe khi anh nói, anh có khả năng lãnh đạo mạnh mẽ và mọi người cũng rất sẵn lòng khi được anh dẫn dắt.
Nhưng cũng khó hiểu được sự thờ ơ của Đỗ Cẩm Hi với người khác, sự lễ phép và lịch sự khiến anh cảm thấy độc lập với bất cứ điều gì, khi đối mặt với sự nhiệt tình của người khác, anh chỉ đáp lại một cách lịch sự và duy trì khoảng cách xã hội.
Mọi người trong đội đều biết rằng Đỗ Cẩm Hi mắc chứng bệnh sợ thần bí nhẹ và sẽ từ chối bất kỳ tình cảm nào quá thân mật giữa anh em, chứ đừng nói đến việc uống nước từ chai nước của anh.
Chu Cẩn cũng biết, nhưng lần này cậu ta muốn thử Đỗ Cẩm Hi, đánh giá vị trí của mình trong lòng anh, muốn Đỗ Cẩm Hi để ý tới mình.
Đỗ Cẩm Hi vẫn duy trì động tác nhấc chai nước lên uống, bình tĩnh nhìn Chu Cẩn, tuy rằng không nói gì nhưng khí chất bẩm sinh của Alpha vẫn bị đè nén, khi bị anh nhìn chằm chằm vào, sắc mặt Chu Cẩn tái nhợt. pheromone có hương đào bị rút đi một cách vô thức.
Triệu Thịnh Tân thấy bầu không khí trở nên tế nhị đến mức dù là beta cũng cảm thấy không thoải mái, nên nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: “Tiểu Cẩn, phía trước có cửa hàng tiện lợi, lát hồi tôi đi mua cho cậu.”
Ngay khi Chu Cẩn chuẩn bị trả lời, Đỗ Cẩm Hi lấy một chai nước khoáng từ trong túi ra ném cho Chu Cẩn: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen với việc uống nước chung."
Sau khi nói xong, anh đạp xe về phía trước. Chàng trai bay vυ't qua gió như đại bàng, như một mũi tên nhọn xuyên qua bầu trời và biến mất trước mặt mọi người ngay lập tức.