Sau khi bị nghe thấy tiếng lòng, ta trở thành tiểu hoàng thúc của thái tử

Chương 6.1

Bạc được Hộ bộ cất trong kho.

Nơi nay được Tấn Quốc lập ra. Bên trong người bình thường không thể đi vào được.

Lúc này trong lối vào chỉ có hai người Tiêu Úc cùng Tấn Nguyên Đế.

Y ngồi trên xe lăn được Tấn Nguyên Đế tự mình đẩy đi vào bên trong.

Tiêu Úc thần sắc vi diệu.

[Tiêu Kỳ An ta có mặt mũi thật lớn! Ta thế nhưng có thể để Hoàng Đế tự mình đẩy ta đi...]

[Cha! Người cũng đừng mắng ta.]

[Cũng không phaei ta bất kính với Hôn quân. Hôn quân muốn đẩy ta, ta từ chối không được.]

Tấn Nguyên Đế xuy một tiếng.

Làm bộ làm tịch.

Trẫm xem ngươi rất hưởng thụ.

Khóe miệng y còn cười.

Dưới bầu trời này không có người để Trẫm hạ mình như vậy đâu.

Trẫm đây là vì con dân Tấn Quốc.

********************

Sau nửa canh giờ.

Tiêu Úc nhìn phía trước "Ngân khố" được viết chói lọi, mi mắt điên cuồng giật giật.

"Hoàng đế bá bá..."

Y nghiêng đầu nhìn về phía Tấn Nguyên Đế nói.

"Úc không phải người Hộ bộ, đi vào bên trong có chút không thích hợp."

"Trẫm mang ngươi đi nơi nào cũng có thể đi được."

Tấn Nguyên Đế nói xong thoáng nhìn Tiêu Úc thấy trên mặt y đầy ý từ chối, lông mày hơi nhăn lại.

"Sao? Trẫm tự mình đẩy ngươi vào ngươi còn bất mãn cái gì?"

Tiêu Úc có chút giật giật khóe mắt.

"Úc không dám."

[Ta có thể nói mình rất không muốn đi vào sao? Luôn cảm thấy có một cái hố lớn đang chờ ta.]

Tiêu Úc từ trước đến nay luôn tin tưởng trực giác của chính mình.

"Hoàng đế bá bá, Úc cảm thấy hô hấp có chút không thuận, muốn ra ngoài hít thở không khí."

Nói xong liền chuyển xe muốn đi ra ngoài.

Ngay sau đó, Tấn Nguyên Đế bỗng nhiên mở ra một lỗ thông gió, sau đó vững vàng đem y giữ lại tại chỗ.

"Trẫm không vội, trước tiên cứ hô hấp đi."

Tiêu Úc: "..."

[Xem ra Hôn quân muốn đẩy ta vào hố.]

[Vậy tạm thời bồi Hôn quân đi vào nhìn một chút đi.]

[Có lẽ ta suy nghĩ nhiều, ông ta hẳn muốn ta đi chọn vài món bảo vật cũng không chừng.]

[Tiêu Kỳ An, bĩnh tĩnh, chớ có tự mình dọa mình.]

"Hoàng Đế bá bá, ta đã nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta đi thôi!"

"Oanh."

Tấn Nguyên Đế mở cửa ra đẩy Tiêu Úc tiến vào.

Tiêu Úc nhìn nhà ngân khố trống rỗng trong lòng phát lạnh, nháy mắt mí mắt nảy lên.

"Kỳ An, ngươi có cảm thấy nơi này có thiếu chút gì đó."

Tấn Nguyên Đế đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Úc: "Úc không biết." cũng không muốn biết.

Tấn Nguyên Đế cũng không lòng vòng với y: "Lấy ra đi."