Đường xuống núi không mất quá nhiều thời gian. Chờ cho tới khi mặt trời dần lặn xuống thì đám người Trường Lạc cũng đặt chân tới một trấn nhỏ của nhân giới.
Bốn người nhìn liếc xung quanh, Đường Khanh đột nhiên làu bàu lên tiếng.
"Mọi người xem, chỗ này làm gì có bóng dáng của yêu thú ma vật nào, chỉ có một vài người dân mà thôi! ".
Giọng nói lảnh lót của Đường Khanh vang lên khiến cho đám Trường Lạc, Thanh Trì và Tô Trúc ánh mắt lấp lóe quan sát xung quanh chỗ này. Quả thực là chỉ có một vài người dân và một quán nước.
Ánh mắt Thanh Trì bất giác xẹt qua đám người ở đây có gì đó không được bình thường. Hắn ngay lập tức phát giác ra có yêu khí tràn ngập bao quanh đây, thế là cất giọng cao lãnh lên tiếng cảnh giác với người bên cạnh.
" Đám người phàm này là do yêu ma giả dạng thành ".
Nói xong câu đó, Thanh Trì liền nhấc tay thi triển công pháp đánh tới hai tên đang đứng lau dọn bàn. Hai tên đó ngước nhìn ra Thanh Trì đang đánh đến thì cũng lộ nguyên hình phản đòn đánh ra một đòn yêu khí.
Lúc này toàn bộ đám người khi nãy đều biến thành yêu ma, vây quanh đám người Trường Lạc.
Trường Lạc nhờ vào hệ thống chỉ dẫn liền vận công dùng tay đánh ra chưởng pháp của môn phái. Vậy mà thành công đánh cho đám yêu ma kia tan biến. Cô vừa kinh ngạc, nhìn xuống hai bàn tay mình một mặt vui vẻ phấn khích.
"A hệ thống! Mi nhìn xem! Ta vừa mới đánh đám yêu ma đó bằng tay không đó! Mi thấy ta có phải rất lợi hại không? ".
Hệ thống ở bên trong còn chưa có kịp lên tiếng trả lời cô thì ở bên tai Trường Lạc đã nghe được tiếng nam nhân cao hứng nói với cô.
"Muội rất lợi hại! ".
Trường Lạc nhìn sang Thanh Trì nở nụ cười thích thú nhìn mình. Cái bản mặt cợt nhả khiến cho cô muốn lao vào đánh cho mấy phát. Cô đưa tay lên đỡ trán. Sao bản thân có thể sơ suất đến vậy cơ chứ! Lại quên mất hắn giờ có thể nghe được cô và hệ thống nói chuyện. Thật là!
Từ giờ phải dè chừng một chút sao?
Tô Trúc mặc dù mới đến Tông Môn chưa bao lâu nhưng bản lĩnh thì không phải không có. Mấy con yêu vật tầm thường này hắn dùng mấy chiêu thức đều có thể hạ gục bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Chỉ là nữ chính Đường Khanh thì không được như vậy nha. Đường Khanh vừa mới tới, tính tình trẻ con ham chơi không có chịu luyện tập công pháp gì hết. Giờ đứng trước đám yêu ma này chỉ biết khóc thét kêu la.
" Aaa! Cứu ta với! ".
Tô Trúc nghe tiếng la hét quay đầu sang hướng này dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Đường Khanh. Ở trong đầu thầm nhủ Đường Khanh đúng là thứ yếu đuối phiền phức. Hắn ta quét ánh mắt sắc bén nhìn tới đám yêu ma kia mà ra đòn hạ gục chúng chỉ trong một nốt nhạc.
Đường Khanh nhìn thấy đám yêu ma vừa rồi suýt chút nữa thì lao tới mình, giờ đây đều đã bị Tô Trúc một tay đánh cho tan biến vào không khí. Nét mặt trắng bệch ngồi sạp xuống mặt đất thở gấp.
Quay sang định cảm tạ Tô Trúc một câu lại nghe được giọng điệu chán ghét của hắn ta khiến cho Đường Khanh toàn bộ đem thành cục tức nuốt lại những lời bản thân định nói.
"Cảm... ".
"Đúng là vô dụng!".
Đường Khanh bĩu môi ngồi đó, nhăn mặt không vui mà chỉ tay thẳng mặt Tô Trúc.
"Ngươi... ngươi ngươi...".
"Ngươi cái gì mà ngươi! Nói ta không bằng trở về rèn luyện bản lĩnh đi! Chút yêu ma đó mà cũng không đánh lại được. Thật kém cỏi! ".
Tô Trúc dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng nhìn Đường Khanh mà thẳng thừng trách mắng.
Đường Khanh thấy không nói lại Tô Trúc, tức giận quay sang muốn tìm chỗ dựa là Trường Lạc. Giọng điệu nũng nịu cất tiếng như nhóc con mách lẻo.
"Sư tỷ! Hắn...hắn mắng ta! ".
Trường Lạc cười cười, đi đến nói khẽ với Đường Thanh.
"Còn không phải sao. Sư muội đúng là nên trở về sau chuyến này ở trong tông môn chăm chỉ luyện tập đi! ".
"Sư tỷ! Tỷ cũng đứng về phe hắn sao!".
Đường Khanh không vui, chau mày bĩu môi.
Tô Trúc quay sang đối với Trường Lạc một nét mặt hoàn toàn khác hẳn như lúc vừa rồi đối với Đường Khanh. Cả khuôn mặt nam nhân ôn hòa, nhẹ nhàng.
"Sư tỷ cũng cảm thấy là ta đúng sao!".
Nhìn vẻ mặt phấn kích vui vẻ của hắn, Thanh Trì đứng ở một bên đã không thể nhịn được đi lại chỗ bọn họ, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Sư muội! Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?".
Điệu bộ rõ ràng là không thèm nể mặt hai người Tô Trúc và Đường Khanh. Chỉ chăm chăm đối với Trường Lạc nhẹ nhàng hỏi han, khiến cho hai người nào đó có cảm
Giác bị bơ đẹp.
Trường Lạc hơi nhướn mày, suy nghĩ một giây sau đó liền trả lời Thanh Trì.
"Vậy chúng ta đi vào thành đi! Chỗ đó yêu ma hành tung rõ hơn!".
"Được! ". Thanh Trì vẻ mặt như mèo con ngoan ngoãn đáp lại cô. Giọng điệu ôn nhu thập phần đại ý đều là nghe theo cô. Cô đi đâu hắn sẽ đi tới đó.
Trường Lạc khóe môi khẽ giật. Ở trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung. Không phải đó chứ! Cái tên này sao mà thể hiện tùy ý như vậy! Còn bày ra cái vẻ mặt gợn đòn kia nữa chứ!
Thanh Trì biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì. Hắn tiến đến ghé sát vào tai cô mà thì thầm. Giọng nói trầm ấm phả vào lỗ tai cô. Mị hoặc mê luyến.
"Sư muội! Từ giờ sư huynh quyết định sẽ theo đuổi muội! ".
Câu nói của Thanh Trì khiến cho Trường Lạc khóe mắt giật liên tục. Tên này không phải có bệnh đó chứ! Hắn có chắc là Hạo Thành của cô không vậy!!!
Tô Trúc nhìn tên đại sư huynh Thanh Trì này ngang nhiên ở trước mặt hắn tỏ ra mập mờ với sư tỷ, rốt cuộc là muốn gì đây?
Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, khó chịu trừng mắt nhìn đến Thanh Trì và Đường Khanh tình ý không rõ ràng.
Đường Khanh từ dưới đất ngồi dậy, đi tới cạnh chỗ Tô Trúc mà hí hửng nói khẽ.
"Ngươi thấy chưa! Sư huynh cùng sư tỷ mới là một đôi hoàn mỹ! Ngươi à, không có cửa đâu! ".
Lời nói tưởng chừng như trêu ghẹo lại khiến cho Tô Trúc tức giận đến tím tái mặt mày, quay sang lườm Đường Khanh một cái khiến cho cô ta sợ hãi giật bắn mình.
Bốn người bọn họ vào trong thành liền bàn tính sẽ nghỉ chân lại ở một quán trọ trong thành. Vào lúc bốn người đi vào thuê phòng, tiểu nhị ở đây nói chỉ còn lại hai phòng mà có tới năm vị khách.
Chính là vào lúc bốn người đến cũng có một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ đến trước một bước đứng ở chỗ chưởng quầy đặt phòng.
Lúc bốn người đến liền nhìn thấy nam nhân kia cũng đã đứng đó từ trước.
Hệ thống lúc này ở trong đầu nó liền loạn lên nhắc nhở cô. [Kí chủ! Kí chủ! Đây chính là yêu vương Trạch Khảm đó! Hắn dịch dung thành con người tới đây ].
"Thật sao!". Trường Lạc kinh ngạc thốt lên.
Mà cuộc nói chuyện của hai người đều lọt hết vào tai Thanh Trì. Hắn vốn cũng không nhận ra dáng vẻ của tên kia. Lại từ miệng cái con cửu vỹ hồ mà cô luôn miệng gọi là " hệ thống " kia mới biết được. Thì ra tên Trạch Khảm đó lại ở đây.
Thanh Trì so với việc Trạch Khảm xuất hiện ở chỗ này lại có hứng thú với cái thứ " hệ thống " của cô hơn. Hắn không khỏi thắc mắc làm sao con cửu vỹ đó có thể biết được tên kia là Yêu đế Trạch Khảm mà nhắc nhở cô? Có vẻ như giữa " hệ thống" và sư muội của hắn còn nhiều điều thú vị mà hắn chưa thể biết hết.
Hắn cong môi, ánh mắt thâm sâu nhìn sang chỗ Trường Lạc đang đứng.
Trường Lạc không để tâm đến việc hắn nhìn mình. Cô hướng vào bên trong nói với hệ thống.
" Đây hẳn là thời cơ tốt của chúng ta ".
( Phải đó kí chủ! ).
Thanh Trì hơi chau mày. Càng lúc càng muốn biết hết những bí mật mà cô và hệ thống đang muốn che giấu kia. Hắn vốn không hoàn toàn tin lời mà vị sư muội sớm đã " thay đổi " này của hắn nói. Nói cái gì mà linh vật cô nhặt được từ bên ngoài. Rõ ràng là dị vật vốn không tồn tại ở thế giới này.
Yến Vân! Rốt cuộc muội có bí mật gì đang muốn che giấu ta đây!
Nhưng càng như vậy, hắn càng tò mò về cô. Muốn từ từ khám phá hết con người của cô. Rốt cuộc là từ khi nào thay đổi? Từ khi nào khiến cho hắn cảm thấy hứng thú với cô như vậy? Từ khi nào khiến cho hắn thích cô rồi? Mới muốn theo đuổi vị sư muội này.
"Xin hỏi năm vị khách quan, chỗ ta còn có hai phòng. Mà ở đây có tới năm người. Thôi thì các vị tự bàn bạc chia phòng đi! ".
Chưởng quầy đứng đó nói giọng khẽ khàng.
Trạch Khảm từ lúc bốn người lạ mặt này bước tới đây, hắn đã nhìn ra được bốn người này là người tu tiên. Chỉ có điều bây giờ hắn đang dịch dung thành loài người, nghĩ rằng có lẽ đám người này cũng không thể nhanh như vậy sẽ nhận ra hắn đâu. Vả lại bây giờ đêm hôm như vầy, đám người này dù cho có nhận ra hắn cũng sẽ không dám ra tay đả thương người khác.
Hắn cũng chỉ là lần đầu muốn thử trải nghiệm cuộc sống con người mới đến đây. Bình thường hắn đều ở trong động mặc cho đám thuộc hạ phía dưới thích làm bừa gì ở nhân gian thì làm. Cũng không biết nhân gian rốt cuộc trông như thế nào. Ai mà ngờ lại gặp phải người tu chân chứ.
Hắn hơi hắng giọng, lên tiếng đề nghị trước.
" Bốn vị, ta cũng là hết chỗ mới đến đây. Chi bằng chúng ta chia chỗ cùng đi! Ta chịu khó ở cùng với hai vị huynh đệ này vậy! ".
Trạch Khảm vừa nói vừa vỗ hai tay khoác vai Thanh Trì và Tô Trúc mà một mặt phóng khoáng lên tiếng.
Trường Lạc ở trong đầu không khỏi thắc mắc mà hỏi hệ thống.
" Hệ thống, mi có chắc đây là tên Yêu đế phản diện độ nguy hiểm có thể đối chọi với nam nữ chính ở cuối truyện không vậy? Sao ta thấy hắn cứ như mấy tên loăng ngoăng phóng túng vậy? ".
Hệ thống nghe cô nói nó chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu cười cợt.
[ Kí chủ...cô nói vậy tôi cũng chịu thôi..Cũng có thể là hiệu ứng cánh bướm không chừng. Do cô tới đầy nên có sự sai lệch đi! Nhưng cũng không đáng kể ].
Trường Lạc gật đầu biết thế.
Thanh Trì thấy vai mình bị tên Trạch Khảm khoác lên thì khó chịu nhíu mày. Lại ngẩng đầu lên nhìn Trường Lạc. Vừa rồi khi cô và hệ thống cùng nói chuyện hắn đã để ý đến trọng tâm cần để ý.
Hệ thống nó nói cái gì mà " hiệu ứng cánh bướm ", cái gì mà do cô tới đây? Lẽ nào cô không phải là Yến Vân?