Đám đệ tử kia cúi đầu liên tục nhận sai, sau đó cả lũ biết điều liền tự giác biến khỏi tầm mắt của Trường Lạc.
Trong sân lúc này chỉ còn bóng dáng ba người Trường Lạc, Đường Khanh và Tô Trúc.
Tô Trúc từ dưới mặt đất đứng dậy, phủi sạch bụi bám trên y phục. Lại ngẩng đầu nhìn đến hai nữ nhân trước mặt mình.
Mấy ngày trước hắn nhập môn có thấy sư phụ dẫn về một nữ đệ tử, đã gặp qua nữ hài tên Đường Khanh này. Biết được dưới mình còn có một sư muội.
Chỉ là nhìn đến nữ nhân khí thế cao ngạo, vừa rồi đã ra mặt vì hắn giải vây này, hắn xác thực từ lúc tới đây vẫn chưa có gặp qua.
Vừa rồi nhìn sắc mặt tái mép của đám đệ tử kia, lại nói thái độ của bọn họ có vẻ như rất cung kính người này. Trong đầu hắn rất lờ mờ có suy đoán.
Ở trong Tông Môn này, ngoại trừ Chưởng Môn là người đứng đầu Tông Môn, người có địa vị lớn trong Môn không được mấy người. Kể ra cũng chỉ có vài cái tên.
Ví như sư phụ của hắn là sư đệ của Chưởng Môn, còn có hai người đồ đệ của ông tu vi cũng phải lên đến cấp bậc mà người tu chân bình thường khó mà đạt tới. Đó là đại đệ tử Thanh Trì đã đạt tới cảnh giới Nguyên anh, và nhị đệ tử cũng là đại sư tỷ của hắn- Yến Vân, chỉ kém đại sư huynh kia một cấp bậc, cũng đã đạt tới cảnh giới Trúc cơ.
Vì vậy cho nên là nói, nữ nhân xinh đẹp trước mắt này khả năng cao là vị đại sư tỷ năng lực không hề tầm thường kia.
Thấy Tô Trúc ánh mắt thất thần cứ nhìn chằm chằm vào Trường Lạc, thiếu nữ Đường Khanh ở bên cạnh không nhịn được mà chau mày hống lên.
"Nam tử này! Ngươi sao cứ nhìn sư tỷ hoài vậy? Còn không mau tạ ơn sư tỷ đi! Vừa rồi tỷ ấy đã ra tay trượng nghĩa cứu ngươi đó! ".
Đường Khanh có gì nói đó, lại không để ý thái độ cùng với lời nói có hơi ngang ngược, trẻ con. Tô Trúc hắn vẫn là không để vào mắt. Nhưng ân tình vừa rồi thì không thể phủ nhận.
Hắn giật mình một cái mới lúng ta lúng túng mà chắp hai tay lại với nhau, cúi mặt ấp úng.
" Vừa rồi...đa tạ sư tỷ đã ra mặt nói giúp ta ".
Trường Lạc nghe hắn nói một tiếng cảm tạ với mình, lại chỉ nhàn nhạt đáp trả.
"Tiện tay thôi. Đường đường là đệ tử của sư phụ, đối với một đám nhãi con còn không đối phó được, làm sao có thể làm nên nghiệp lớn ".
Nói rồi cô liền phất tay áo thong thả đi lướt qua mặt Tô Trúc. Đường Khanh thấy cô rời đi cũng hơi lưỡng lự nhìn về phía Tô Trúc một chút, sau đó cũng vội đuổi theo phía sau cô.
Tô Trúc thấy thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của Trường Lạc thì cười khẽ, lắc đầu tự cảm thấy có chút thú vị. Những lời nữ nhân kia vừa nói không hề sai. Bản thân hắn cần phải trở nên mạnh hơn lúc này, có như vậy mới khiến cho đám người từng bắt nạt hắn, sỉ nhục hắn từng người từng người một đều hết thảy phải trả giá đắt.
Trường Lạc sau khi cắt đuôi được nữ chính, đem Đường Khanh trở lại phòng của cô ấy, bản thân cô liền quay lại phòng mà đóng cửa lại.
Ở trong gian phòng lúc này yên ắng chỉ có mỗi mình cô. Trường Lạc dáng vẻ bình tĩnh ngồi xuống bàn mà rót trà từ từ thưởng thức.
Hệ thống ở trong đầu cô không nhịn được buột miệng mà hỏi điều nó đang thắc mắc.
[ Kí chủ, sao ta thấy thái độ của cô với nam chính lạnh nhạt quá vậy? ).
Trường Lạc nghe được lời nó nói, cô bèn đặt ly trà xuống bàn, chép chép miệng một cái mới lên tiếng thông não cho hệ thống.
"Ta nói này, ngươi vậy mà cũng có lúc đầu óc không thông như vậy! Ta hỏi ngươi, nhiệm vụ của ta có bao gồm công lược nam chính không? ".
( Đương nhiên là không có ]. Hệ thống rất nhanh trả lời một cách thản nhiên.
Đuôi lông mày cô hơi nhướn lên, lại nói tiếp.
" Đó! Ta đâu cần phải công lược hắn, cho nên không cần quá đối tốt với hắn. Vả lại, hắn cũng không phải Hạo Thành của ta ".
Thấy Trường Lạc giảng giải hợp lí đến nỗi não hệ thống nó như được khai thông. Hai mắt liền phát sáng, hớn hở mà cất giọng.
( Ừ ha! Cô nói thật có lí! Ớ! Nhưng mà làm sao cô lại biết hắn không phải là Lê Hạo Thành? ).
Điều này cũng chưa chắc đâu. Hệ thống nó cũng từng nói, Lê Hạo Thành không phải ở thế giới nào cũng làm phản diện hay nam phụ, cũng có khả năng xuyên vào làm nam chính thì sao.
Ngay khi suy nghĩ của nó còn hỗn loạn ở trong đầu thì nó lại nghe được cô chắc nịch khẳng định.
"Bởi vì từ thế giới trước ta liền có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc mà anh ấy đem lại mỗi khi ta ở cạnh. Vì vậy cho nên, nếu là anh ấy thì ta liền có thể nhận ra. Tô Trúc kia không đem lại cho ta cảm giác quen thuộc kia, vậy cho nên hắn ta không phải ".
Hệ thống gật gù ""ừm " một tiếng. Công nhận những gì kí chủ nhà mình nói tuy có hơi mơ hồ nhưng cũng có điểm tin cậy.
Xem ra tình yêu của kí chủ nhà nó với nam nhân Lê Hạo Thành kia thực sự là đạt đến mức độ tâm linh tương thông luôn rồi. Chỉ có thể nói chấp niệm của hai người này quá lớn. Còn có thể ở trong thời không mà tìm thấy nhau! Đúng thật là kì tích mà!
" Vậy cho nên, chỉ cần ta ngăn không cho nam nữ chính có cảm tình với nhau, thành công hủy CP Tô Trúc với Đường Khanh là được ".
(Đúng đúng! Kí chủ nói gì thì chính là cái đó! ].
Hệ thống cười gượng gạo, không ngừng tâng bốc kí chủ của nó.
Trường Lạc ở trong phòng lâu như vậy, tự cảm thấy có chút nhàm chán.
Từ lúc tới đây đến giờ hình như cô còn chưa có chính thức gặp mặt đối tượng công lược của mình. Cũng thật mong chờ! Không biết khả năng người đó liệu có phải là
Hạo Thành của cô hay không?
Không được. Không thể cứ ngồi im chờ đợi một cách thụ động như thế này. Vẫn là nên chủ động đánh nhanh thắng nhanh.
Nghĩ là làm, Trường Lạc bèn hỏi hệ thống vị trí bây giờ đại sư huynh kia của cô.
" Hệ thống, mi nói xem Thanh Trì hắn đang ở đâu? ".
Hệ thống ngay tức khắc có phản hồi lại cho cô.
[ Hắn đang ở K Điện Chiêu Quân " đó kí chủ ].
" Điện chiêu Quân? Là nơi nào vậy? ".
Trường Lạc vừa đưa ngón chỏ lên đặt trên thái dương, vừa làm ra vẻ mặt thắc mắc hỏi hệ thống.
Hệ thống ngay sau đó như một cái google map định vị vị trí của Thanh Trì, dẫn đường cho cô tới chỗ được gọi là Điện Chiêu Quân kia.
Trường Lạc theo lời của hệ thống đi thẳng một mạch tới nơi. Vừa bước vào cửa điện, Trường Lạc liền nghe thấy có giọng nói vang vọng bên trong truyền ra.
" Thanh Trì! Thời gian này yêu ma hoành hành khắp nơi. Con đã hết thời kì bế quan, trở lại đây. Ta giao nhiệm vụ cho con xuống núi đi bắt yêu ma trừ hại cho dân.
Con thấy sao? ".
Giọng nói phát ra là của sư phụ cô, cũng là sư phụ của cô, Tô Trúc và Đường Khanh.
Vậy là nói, sư phụ đang muốn giao nhiệm vụ bắt yêu cho Thanh Trì sư huynh này.
Thanh Trì đang đứng phía dưới, nhận mệnh lệnh mà dõng dạc cất thành tiếng.
"Đồ đệ nhận lệnh sư phụ!".
Nam nhân bóng lưng thẳng tắp, một thân bạch y trắng lại cao ráo, khí chất khác xa người bình thường. Mái tóc dài cổ trang xõa xuống buộc nửa đầu được cài trâm gỗ mộc mạc. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng từ đằng xa thôi Trường Lạc cũng cảm thấy khí chất tỏa ra từ người hắn.
Sư phụ là một nam nhân trung vận, mái tóc trắng bạc xõa nhưng khuôn mặt lại trẻ trung mặc kệ tuổi tác. Đích thị là khả năng của người tu tiên có khác, có thể bảo trì được dung mạo trẻ mãi không già này.
Người đứng trên cao, vừa hay đối diện với cô đang đứng phía ngoài cửa. Ông gật đầu hài lòng với Thanh Trì, lúc ngẩng lên lại trông thấy Trường Lạc đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có hơi bất ngờ, ngay lập tức cất giọng gọi cô vào.
" Vân nhi! Con đến từ lúc nào vậy? Mau vào đây! ".
Trường Lạc từng bước tiến vào, môi khẽ nhếch lên mà đi tới đứng cạnh chỗ với Thanh Trì, cất giọng trong trẻo lên tiếng hỏi.
"Sư phụ và sư huynh đang nói chuyện gì vậy?".
Thanh Trì nghe thấy tiếng của cô, hắn khẽ đánh mắt sang nhìn nữ nhân dung mạo như hoa bên cạnh này. Vẫn là dáng vẻ này, nhưng tại sao lại cứ tạo cho hắn cảm giác đây không còn là sư muội Yến Vân lạnh lùng, băng lãnh của lúc trước.
Sư phụ khẽ cười, nhẹ giọng trả lời cô.
" À! Ta đang tính kêu sư huynh của con đi xuống núi bắt yêu ".
So với Thanh Trì là đại đệ tử ông vẫn luôn nghiêm khắc dạy bảo, nữ đệ tử Yến Vân này vẫn luôn được ông cưng chiều hơn. Có lẽ là vì không quá đặt nặng kì vọng với cô. Lại cũng là do ông luôn xem vị nguyên chủ này như nữ nhi ruột thịt mà xem trọng.
Trường Lạc hơi cong môi, nheo mắt lại, đáy mắt sâu thẳm hơi quay sang nhìn chằm chằm Thanh Trì khiến cho hắn bị nhìn bất ngờ mà vành tai khẽ đỏ ửng. Không nghĩ cô lại tùy tiện quay sang nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh như vậy. Còn có, hình như cánh môi cô đang khẽ nhếch lên.
Đây... trước đây đâu có như vậy.
Yến Vân trước đây chưa từng cười với bất kì ai.
Trường Lạc thấy hắn nét mặt ngượng ngùng, quay mặt tránh né, ở trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không nên trêu đùa anh nữa.
Cô quay sang cất giọng mềm mại đề nghị với sư phụ của mình.
"Sư phụ, hay là người để cho con đi cùng sư huynh đi bắt yêu đi! ".
Sư phụ cô tỏ ra kinh ngạc, há hốc mồm như lần đầu gặp phải loại chuyện như thế này.
Hẳn là vậy rồi. Trước đây Yến Vân và Thanh Trì như nước với lửa, có bao giờ đi chung một chỗ với nhau đâu. Nói chính xác là kì phùng địch thủ, tranh nhau vươn lên cảnh giới đột phá. Giờ đây nữ đồ đệ của ông lại tự nhiên đề xuất bản thân đi bắt yêu cùng sư huynh mình.
Đây đúng là...chuyện lạ có thật!