Trần Gia Khương ngoảnh đầu liền nhìn thấy vị hôn thê của mình tròng mắt đỏ hoe đang nhìn về phía mình. Lại nhìn đến cơ thể trần trụi của mình cùng người phụ nữ phía dưới. Anh ta không khỏi hoảng loạn mà chột dạ, gấp gáp ngồi dậy chùm khăn trên người.
" Lan..Lan Nhi, sao em lại đến đây? ".
Lý Ái Ninh hơi hướng mắt nhìn thấy Trường Lạc đang không ngừng rơi lệ, trong lòng gợn lên điệu cười mỉa mai, trào phúng. Nhưng bề ngoài lại tỏ ra hoảng hốt, lo lắng, nói giọng thảo mai.
" Lan Nhi...mình và Gia Khương, bọn mình.... ".
Trường Lạc không thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn về chỗ Trần Gia Khương mà cất giọng nức nở.
" Em không đến đây, có phải là hai người sẽ có một đêm tận hưởng hạnh phúc không? ".
Nói rồi, cô không kịp để cho Trần Gia Khương nói gì liền xoay người ôm mặt thất vọng bỏ đi.
Trần Gia Khương giờ phút này đã nhận thức rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Thoáng chốc, anh ta sợ hãi đến thót tim, hoảng loạn kéo chăn đứng dậy muốn đuổi theo cô, lại phát hiện bản thân vừa mới đặt chân xuống sàn nhà liền có một đám phóng viên từ đâu chạy vào.
Chỉ nghe thấy những tiếng " tách tách " của máy chụp hình cùng những lời phỏng vấn.
" Anh Trần Gia Khương, anh cùng cô gái nằm ở giường này là có quan hệ gì? ".
" Trần thiếu gia, cho hỏi vừa rồi người chạy ra là thiên kim nhà họ Phương phải không? ".
" Trần thiếu gia, anh đây là đang công khai phản bội bạn gái phải không? ".
Nhìn thấy vô số đèn flash đang chiếu về phía mình, Trần Gia Khương cùng Lý Ái Ninh đều như nhau lấy chăn che lại mặt mình, liên tục khua tay đuổi đi đám phóng viên.
Lý Ái Ninh còn chưa kịp vui mừng khi đạt được mục đích, lại không biết từ đâu nhảy ra đám phóng viên này.
Rõ ràng đây không nằm trong kế hoạch của cô ta.
Tất nhiên, mấy đám phóng viên này là do Trường Lạc gọi đến rồi.
Trường Lạc ra khỏi cái nơi không muốn đặt chân lại lần hai kia, vẻ mặt tươi cười khoái chí không ngừng giương cao đầu kiêu ngạo bước đi. Còn không quên nhếch môi bổ trợ một câu.
" Thật sảng khoái! ".
Vừa dứt câu, một giọng nói trầm ấm nhàn nhạt từ phía trước mặt cô xuất hiện bất thình lình.
" Vui đến vậy sao? ". Lê Hạo Thành từ một góc khuất bước ra, hai tay khoanh trước ngực đứng tựa người gác lưng vào một bên tường.
Người đàn ông này mỗi lần xuất hiện đều mang vẻ huyền bí, lãnh đạm lại xen chút mê hoặc khiến cho người ta cảm thấy vừa tò mò, vừa bị thu hút.
Chính vì lẽ đó, Trường Lạc mới thích người đàn ông này. Ở anh có một điểm chung gì đó giống với cô. Có thể là những người dị lập như nhau đi!
Trường Lạc dừng bước, cánh môi khẽ dương lên, tươi cười trên khóe miệng mà đáp lại người đàn ông trước mặt.
" Tất nhiên là vui rồi. Anh nghĩ xem, ngày mai trên tờ báo kia sẽ viết gì. Trần thiếu công khai làʍ t̠ìиɦ với tiểu tam bị vị hôn thê bắt tại trận. Có phải là rất thú vị không? ".
Lê Hạo Thành nhìn người phụ nữ khí chất xuất chúng, dáng vẻ kiều mị trước mắt, hoàn toàn khác với lúc vừa rồi ở trong phòng khóc đến sướt mướt như phải chịu loại đả kích lớn vậy.
Giống như người vừa rồi ở trong phòng kia cùng với người đang đứng trước mặt anh lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lê Hạo Thành đi đến, vòng một tay ôm eo nhỏ, tay còn lại liền gõ nhẹ lên trán cô mà cất giọng cưng sủng.
" Nghịch ngợm! Em đúng là càng lúc càng khiến cho anh bất ngờ đó. Nghe nói Phương tiểu thư trước đây nhất kiến chung tình với một mình Trần Gia Khương. Anh còn không biết em lại có một mặt mưu mô như vậy đó! Lại đi tính kế cả vị hôn phu của mình ".
Người đàn ông mỉm cười trêu chọc, cợt nhả người con gái mình không bao giờ hết hứng thú.
Trường Lạc lần này lại chủ động vòng tay ra sau, ôm lấy thắt lưng anh mà bĩu môi cất giọng đùa nghịch.
" Vậy là anh không biết rồi. Đây là nhân cách thứ hai của em đó ".
" Ồ! Vậy sao? Vậy thì anh vẫn thích nhân cách thứ hai này hơn ". Lê Hạo Thành ghé sát khuôn mặt Trường Lạc, hơi thở đều đặn ấm áp phả vào gò má trơn bóng của cô.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của Trường Lạc. Ngay ngày hôm sau, báo trí đã đưa tin in lên khắp các trang báo rầm rộ về đôi cẩu nam nữ nào đó.
Ngón tay thon dài của Trường Lạc lướt đến màn hình điện thoại. Trên màn hình là hình ảnh giường chiếu của Trần Gia Khương tối qua cùng Lý Ái Ninh trong khách sạn.
Tuy mặt đã bị che nhưng cái cảnh tượng xấu hổ này của bọn họ cũng đủ khiến cho tâm tình Trường Lạc cô vui lên không ít.
[ Kí chủ, cô thật chơi thâm nha! ].
Hệ thống nó nhìn kí chủ nhà mình gây rắc rối cho người khác xong còn an tĩnh ngồi một chỗ hưởng thụ như vậy, nó liền muốn lên tiếng cảm thán một câu.
Lại nghe được Trường Lạc điềm nhiên bình thản, ngồi đó cười như không cười.
" Hừm. Xem ra hôm nay hai người nào đó phải bận rộn rồi đây! ".
Ở dưới sân biệt thự nhà Phương gia.
" Bác trai, bác gái! Cháu xin hai bác, cho cháu được gặp Lan Nhi có được không? ".
Trần Gia Khương từ sáng sớm đã bị cha mẹ mình chửi xối xả. Ba anh ta thật sự bị hành động bồng bột tối qua của anh ta làm cho tức muốn chết rồi.
Từ sớm đã đuổi anh ta khỏi nhà, bắt anh ta phải chạy đến giải thích với Phương Lan Nhi.
Dù cho ba anh ta có không nói, anh ta cũng phải tìm đến cô mà giải thích chuyện xảy ra tối qua.
Chuyện của Trần Gia Khương kinh thiên động địa như vậy, ông bà Phương tất nhiên cũng đã đọc tin tức trên mạng. Giờ phút này nhìn thấy thằng nhóc đã ăn vụng còn không biết xấu hổ. Còn dám vác mặt đến đây nữa.
Bà Phương chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng với thằng nhóc này. Xem như lúc trước bà thật không có mắt nhìn người đi. Lại nghĩ thằng nhóc này lớn lên tốt như vậy, đáng để cho con gái bà dựa dẫm cả đời. Nào có ngờ....
Bà Phương bây giờ cũng không thèm nhìn mặt anh ta chứ đừng nói gì là tiếp lời.
Ông Phương thì lại không điềm đạm được như bà. Thằng nhóc họ Trần này vậy mà dám mèo mả gà đồng phản bội con gái bảo bối của ông. Nói ông làm sao có thể không tức giận cho được.
" Cậu đi khỏi nhà tôi ngay! Con bé không muốn gặp cậu đâu ". Ông Phương cất giọng hậm hực.
Trần Gia Khương vẫn không chịu từ bỏ, anh ta bày ra vẻ mặt thống khổ, tha thiết khẩn cầu mà nói.
" Cháu cầu xin hai bác, gọi cô ấy ra gặp cháu có được không ạ! Cháu chỉ muốn nói với cô ấy... ".
Còn chưa để cho anh ta nói hết, ông Phương ngay lập tức ra giọng hằn học mà khó chịu.
" Cậu còn muốn nói gì với con bé nữa! Sao không đi mà nói chuyện với người tình nhỏ kia đi! ".
Lời nói của ông thành công chặn đứng cổ họng nghẹn ứ của Trần Gia Khương, khiến cho anh ta nhất thời xấu hổ không biết nên nói cái gì.
Mà Trường Lạc lúc này vừa hay đi xuống lầu, từ xa nghe được giọng ông Phương thì tâm trạng vui hẳn lên. Quả nhiên là ông bố của năm. Nói ra lời nào chỉ có chuẩn lời đó.
Tiếng bước chân từng bước thong thả đi ra bên ngoài cửa lớn. Trần Gia Khương trong ánh mắt lóe lên thân ảnh quen thuộc kia. Ngay lập tức anh ta liền gào cổ rống lên.
" Lan Nhi, anh muốn nói chuyện với em! Lan Nhi! ".
Trường Lạc đi tới cửa lớn. Nhìn thấy con gái đã đi ra, hai ông bà Phương không khỏi bày ra bộ mặt lo lắng cho cảm xúc của con gái lúc này.
" Lan Nhi, con xuống đây làm gì? ". Bà Phương ái ngại nhìn con gái đang đứng bên cạnh. Chỉ thấy cô khẽ quay sang mỉm cười gật đầu.
" Ba, mẹ. Con muốn tự mình giải quyết chuyện này ". Giọng nói điềm tĩnh không một tia gợn sóng.
Trần Gia Khương có hơi hoảng hốt trong lòng khi thấy được cô như vậy. Nhưng ngay sau đó, thấy cô từ từ bước xuống bậc thang đi về phía mình thì không khỏi mừng rỡ, anh ta nghĩ bản thân còn có cơ hội giải thích. Lan Nhi yêu anh ta như vậy, lại còn rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho lỗi lầm lần này.
" Lan Nhi, anh xin lỗi! Là do anh không đúng. Anh không hiểu tại sao bản thân lại làm ra loại chuyện như vậy. Hình như anh mất trí thật rồi! Lan Nhi, anh cầu xin em, tha thứ cho anh có được không? ". Trần Gia Khương níu lấy tay cô, ánh mắt khẩn cầu.
Trước lời xin lỗi, biện hộ này, Trường Lạc cô chính là không chút lay động.
Ánh mắt lãnh đạm, không cho anh ta một biểu cảm gì, nhàn nhạt bứt tay anh ta ra, thờ ơ nói.
" Đồ ăn đã nôn ra rồi anh còn có thể nhai lại không? Gia Khương, chuyện tôi ghét nhất trên đời chính là việc phản bội trong tình yêu. Đó là cấm kỵ. Tôi nghĩ, chúng ta nên hủy bỏ hôn ước tại đây đi ".
Lời nói đủ lạnh lùng, dứt khoát vang ra lại khiến cho Trần Gia Khương, ông bà Phương vẻ mặt ai nấy đều sững sờ tại chỗ.
Nhất là Trần Gia Khương. Nghe cô nói muốn hủy hôn anh ta còn biểu hiện kích động đến nghẹn họng.
" Kh..không. Em..em đang nói đùa anh phải không? Chỉ là còn tức giận nên mới nói vậy! ".
" Không. Tôi đang nói rất nghiêm túc. Tôi và anh hủy hôn đi ".
Ông bà Phương cũng bất ngờ không kém. Hai người đưa mắt khẽ liếc nhau một cái. Bọn họ đều khá sửng sốt. Ai cũng biết rõ từ nhỏ Lan Nhi lớn lên cùng Trần Gia Khương, có tình cảm đặc biệt với cậu ta. Vì sao nói bỏ lại có thể bỏ dễ dàng như vậy.
Nhưng ông Phương lại nghĩ tới khả năng mấy ngày trước ở khách sạn lúc con gái ông cùng thiếu gia nhà họ Lê kia qua lại mờ ám. Ông liền có thể hiểu phần nào.
Xem ra, con gái ông đã có quyết định rồi.