Ông Phương cuối cùng cũng lên tiếng, lập tức vả mặt người phụ nữ kiêu căng, hóng hách Tuyết Anh.
Chỉ thấy ông Phương khẽ chếch sang một bên, nói với người quản lí bộ phận nhân sự đang đứng phía sau ông.
" Anh mau đuổi việc cô gái này cho tôi ngay ngày hôm nay. Công ty không phải nơi chứa chấp những người vô đạo đức như vậy! Còn dám buông lời xúc phạm thiên kim nhà họ Phương, đúng là không thể giữ lại loại người này! ".
Người quản lí đứng phía sau cúi đầu nhận lệnh, lập tức hướng đến chỗ Tuyết Anh mà tuyên bố.
" Cô Tuyết Anh phải không. Từ ngày hôm nay, cô chính thức bị sa thải! ".
Tuyết Anh nghe được tin này như sét đánh ngang tai. Giờ phút này cô ta mới nhìn rõ tình hình có phải là quá muộn rồi không!
Nghe thấy bản thân chính thức bị đuổi việc, đầu óc sau một hồi loát chậm cuối cùng cô ta cũng nhìn ra. Thì ra Phương Lan Nhi này vậy mà thực sự là thiên kim nhà họ Phượng, hơn nữa còn sắp nhận chức phó giám đốc nữa chứ!
Thôi rồi, thôi rồi! Lần này thì cô ta coi như xong đời rồi!
Vốn dĩ được nhận vào làm ở công ty lớn như này đã rất khó khăn, giờ còn bị chính chủ tịch công ty sa thải chỉ vì dám đắc tội với con gái của ông. Xem ra cô ta chính là ứng với câu nói " cái miệng hại cái thân rồi ".
Tuyết Anh cả người thẫn thờ, sắc mặt trắng bệch cứng đờ tại chỗ. Sau khi định thần lại liền phải tìm cách cứu vãn công việc này.
Cô ta bất chấp tất cả chạy lại túm lấy vạt áo của Trường Lạc mà cầu xin.
" Cầu...cầu xin cô. Tôi biết là tôi sai. Tôi không biết cô là... ".
Còn chưa để cô ta kịp nói hết câu, Trường Lạc đã cười khẩy, nói ra lời chặn đứng họng người phụ nữ lật mặt như chong chóng này.
" Là thiên kim nhà họ Phương thì sao? Mà không phải thì sao? Chẳng lẽ trên đời còn có kiểu phân biệt đối xử chỉ vì xuất thân thôi à? Cô đúng là bản tính có chết cũng không đổi đó. Đừng có cầu xin tôi, vô ích thôi ".
Ông Phương thấy con gái có vẻ không thích cô gái Tuyết Anh này, liền không muốn chướng mắt loại người vô đạo đức này, ông hằn giọng nhắc nhở với người quản lý.
" Kêu người đem cô ta đuổi đi. Đừng để cô ta làm mất thời giờ của công ty ".
" Vâng! ". Người quản lý thưa một câu liền kêu bảo vệ đến lôi cô ta ra ngoài.
Chỉ thấy tận đến lúc ra khỏi công ty, vẻ mặt Tuyết Anh kia méo mó lẩm bẩm không thôi.
" Xong rồi...xong thật rồi!... ".
Giải quyết xong kẻ lúc trước hay khi dễ mình, Trường Lạc tâm tình vui vẻ đi tới phòng phó giám đốc, bắt đầu tiếp quản công việc.
Nhìn đống tài liệu nhân viên cấp dưới mới gửi lên cần cô xem qua. Thân là một CEO tiềm năng ở thế giới thực, Trường Lạc rất tự tin có thể giải quyết nhanh gọn mấy cái giấy tờ này.
Khi cô còn đang chăm chú làm việc thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Trường Lạc nghe máy, âm thanh trầm ấm đầu bên kia cũng hướng cô mà lên tiếng.
" Anh nghe nói em vừa mới nhận chức liền ra tay xử đẹp nhân viên trước đây từng bắt nạt mình. Xem ra...người phụ nữ của anh cũng thật lợi hại! ".
Nghe thấy giọng nói ấm áp, thập phần dịu dàng của Lê Hạo Thành đầu bên kia, Trường Lạc có thể hình dung ra được anh đang cong môi cười với mình.
Cô cũng không quá mức ngạc nhiên khi sự việc chỉ vừa mới diễn ra không lâu mà anh đã có thể biết được. Cô mỉm cười, đối với anh khẽ đáp.
" Anh cũng thật không thể xem thường! Nhanh như vậy liền biết chuyện của em. Không phải là cài gián điệp vào trong công ty ba em đó chứ? Hửm? ".
Giọng nói trong trẻo pha lẫn chút gì đó nghịch ngợm đùa cợt của cô khiến cho Lê Hạo Thành không khỏi cao hứng. Anh càng ngày càng say mê cô, bị cô triệt để quyến rũ rồi.
" Cứ cho là như vậy đi ". Anh nhàn nhạt trả lời.
Hai người nói chuyện không quá lâu liền tắt máy. Dù sao Lê Hạo Thành bên kia cũng vừa mới trở về Lê thị tiếp quản công ty, cũng không thể chỉ dành thời gian hết cho cô được. Cái này Trường Lạc rất hiểu. Bởi lẽ cô cũng là một người tôn trọng công việc. Đội công việc lên hàng đầu.
Khi cô vừa xong việc, đến giờ nghỉ trưa lại bất ngờ nhận được điện thoại của một người không ngờ tới nha.
" Có chuyện gì? ". Trường Lạc đi ra đến cửa công ty, cầm di động ghé sát tai, khẽ nhíu mày bộ dáng chính là trông khó chịu, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng như không.
Chỉ nghe người bên kia khẽ cười lên tiếng đề nghị.
" Lan Nhi, chúng mình gặp nhau một lát nhé! Mình có chuyện muốn nói với cậu. Gặp nhau ở quán cafe cũ nha ".
Cái giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu nhưng nặc mùi giả tạo này còn không phải là bạch liên hoa Lý Ái Ninh kia thì còn có thể là ai.
Trường Lạc cũng rất muốn xem rốt cuộc nữ chính vẻ ngoài giả bộ đơn thuần này bây giờ đã sớm hắc hóa, biến dị tính cách thì sẽ nghĩ cách gì để hại cô nữa đây.
Cô rất sẵn lòng chờ xem cô ta sẽ làm gì tiếp theo.
Cô sau đó liền đồng ý với lời mời của cô ta.
[ Kí chủ, nữ chính đã bắt đầu hành động rồi. Cô phải cẩn thận đó! Nữ chính trong thế giới này không hề đơn giản đâu. Cô ta đã thuê người gϊếŧ Phương Lan Nhi được một lần thì còn có thể gϊếŧ thêm lần nữa ].
Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở kí chủ nhà mình phải thật thận trọng.
Trường Lạc nhấc chân, nhếch mép nhàn nhạt đáp lại nó.
" Mi yên tâm. Ta đương nhiên có cách đối phó với cô ta ".
Tuy hệ thống nó không rõ kí chủ nhà mình sắp tới định làm gì. Nhưng nhìn cái bản mặt tự tin kia, nó cũng an tâm phần nào.
Lý Ái Ninh nói hẹn cô ở quán cafe cũ, chính là nơi mà từ thời đi học đến tận bây giờ nguyên chủ cùng cô ta hay thường xuyên đi tới uống cafe cùng nhau.
Có thể thấy giữa hai người bọn họ cũng được xem là đôi bạn rất thân, dính nhau như hình với bóng.
Vậy mà Lý Ái Ninh kia, cuối cùng chỉ vì đàn ông mà hại người bạn tốt nhất của mình. Nguyên chủ lại luôn xem cô ta như chị em tốt. Thật đáng tiếc cho một tình bạn....Nhưng Trường Lạc lại cảm thấy đáng thương cho Lý Ái Ninh hơn.
Nghĩ kĩ, cô ta chính là có người chị em tốt, lại không biết trân trọng. Cuối cùng cướp được Trần Gia Khương từ cái chết của Phương Lan Nhi. Vinh quang lắm sao? Cô ta có thể hạnh phúc được mà vui vẻ cùng Trần Gia Khương đến kết truyện, nhưng Trường Lạc cô thì không thể làm được như thế.
Nghĩ thôi cũng đủ khiến Trường Lạc cô thấy khinh thường.
Trong quán cafe, một người phụ nữ mặc chiếc váy lam trễ vai, phía dưới váy là màu trắng sữa. Người phụ nữ tóc xoăn lơi ngồi yên tĩnh ở một góc.
Vừa nhìn thấy Trường Lạc đi đến, cô ta liền quay ra mỉm cười giống như vô cùng thân thiết mà chào hỏi.
" Lan Nhi, cậu đến rồi! Mau ngồi đi. Để tớ gọi đồ uống cho cậu ".
Trường Lạc nhìn vẻ mặt niềm nở vui tươi của cô ta, nếu không biết rõ những gì cô ta đã làm với nguyên chủ, cô còn suýt nữa bị cái vẻ đơn thuần, thiện lương này đánh lừa rồi.
Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mà cảm khái một câu.
[ Wow! Đẳng cấp trà xanh chính hiệu là đây chứ đâu ].
Trường Lạc nghe hệ thống hiếm khi mới nói được một câu hay đúng ý cô. Cô chính là ở trong lòng thầm cho nó một like.
" Không cần. Có gì nói luôn đi, tôi rất bận ".
Chính là không có ở đây phí thời gian đôi co với loại người giả tạo như cô đâu. Trường Lạc chính là muốn nói như vậy.
Nghe thấy người đối diện nói vậy, thoáng chốc cả khuôn mặt Lý Ái Ninh liền cứng đờ. Cô ta sau đó liền gượng gạo cười với Trường Lạc. Bắt đầu giả bộ thân tình mà bật chế độ diễn xuất.
" Thực ra...mình muốn nói với cậu là, lúc trước, khoảng thời gian cậu mất tích mình đã thay cậu chăm sóc cho Gia Khương ".
Nhìn tới ánh mắt thâm tình của cô ta hiện lên, Trường Lạc rốt cuộc cũng biết được mục đích cô ta gọi mình tới đây là để làm gì.
Còn không phải là muốn dùng kế khích tướng, đem chuyện cô ta cùng Trần Gia Khương từng mập mờ không rõ nói cho cô biết.
Nếu là nguyên chủ Phương Lan Nhi trước đây, sau khi nghe thấy những chuyện này hẳn là sẽ buồn bã, hoảng loạn, bối rối. Nhưng Trường Lạc cô thì không.
Cô vốn chẳng tha thiết gì với nam chính nhu nhược không phân nổi tình cảm của mình kia. Cũng không có ý định kết hôn với anh ta đâu.
Người cô muốn lấy chỉ có duy nhất một người mà thôi. Lê Hạo Thành!
Vì thế, chiêu này của Lý Ái Ninh đặt lên cô là không có hiệu quả rồi.
Nhưng dù gì thì cô ta cũng đã cất công nhọc lòng đến tận đây bày mưu tính kế như vậy. Mục đích rõ ràng là muốn chia rẽ cô và Trần Gia Khương.
Cô cũng phải cho cô ta thụ hưởng cảm giác chiến thắng một chút chứ nhỉ?
Người ta nói cú đá đau nhất của con người chính là để cho người ta từ từ đạt đến đỉnh vinh quang, sau đó một bước đẩy ngã họ xuống tận cùng của đáy xã hội.
Trường Lạc căn bản chính là muốn cho Lý Ái Ninh này nếm trải cảm giác đó.
Cô bắt đầu bật chế độ diễn xuất của mình.
" Thật...thật sao? Hai người, là đã có thời gian, ở bên nhau! ".
Ha! Tưởng một mình cô ta biết diễn chắc. Dăm ba cái bạch liên hoa tỏ vẻ đáng thương này cô đây cũng biết.
Thấy nét mặt biến sắc còn lộ rõ vẻ lo lắng, bối rối trên gương mặt của cô, Lý Ái Ninh trong lòng thầm cười chiến thắng. Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra có lỗi mà nói.
" Mình...mình xin lỗi. Chỉ là...hình như, mình cảm nhận được Gia Khương...Gia Khương cũng có tình cảm gì đó với mình ".