Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 13: Thiên kim mất tích (12)

Lê Hạo Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn chưa lên tiếng. Lúc này nghe cô gái trước mặt nở nụ cười đùa cợt mình, anh cũng không thua kém mà cong môi, giọng nói trầm ấm vang lên.

" Trước kia thì chưa có. Nhưng giờ thì có rồi. Không biết Phương tiểu thư đây, cô đã có người mình thích chưa? ".

Trường Lạc nghe cái cách anh trả lời đầy ám muội ẩn ý, lại càng thêm cao hứng. Cô trực tiếp trả lời lại.

" Tất nhiên là có rồi. Có điều, tôi không biết người đó có thích tôi không ".

Hai người cứ mập mờ đưa đẩy, lại không để ý đến hai cặp mắt của hai người đàn ông lớn tuổi đang đứng ở một bên còn không hiểu chuyện gì.

Nhất là ông Phương. Sao ông cứ có cảm giác, con gái mình đối với cái tên Lê Hạo Thành này hình như có ý tứ không rõ. Ông chính là mang theo cảm giác mơ hồ đó nhìn con gái, rồi lại nhìn sang Lê Hạo Thành.

Bầu không khí này liền bị lời nói của ông Lê phá vỡ.

" Được rồi, hai cha con cũng ngồi xuống cả đi. Chúng ta vừa ăn vừa bàn công việc ".

Suốt cả bữa ăn, hai ông bố đều nói đến công việc. Nhưng thỉnh thoảng ông Phương vẫn là lén để ý con gái. Tâm trạng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô từ đầu đến cuối đều an tĩnh ngồi ăn, cũng không có biểu hiện gì kì lạ.

Có điều lúc tâm tình còn đang dễ thở, ông lại bị hành động của Lê Hạo Thành làm cho lờ tờ mờ.

Cả bữa ăn, cặp mắt phượng của Lê Hạo Thành đều dán chặt vào con gái ông không rời. Đã vậy, ông còn cảm nhận được một cỗ khí nóng rực từ trong ánh mắt của cậu ta. Cái cách mà cậu ta nhìn con gái ông cứ như muốn đem con gái ông hốt về vậy.

Cái này...thật khiến cho ông phải suy nghĩ.

Giữa bữa ăn, Trường Lạc đột nhiên đứng dậy xin phép đi vệ sinh một lát. Nhưng ngay khi cô vừa đi ra khỏi căn phòng, người nào đó liền hí hửng không yên liền đứng dậy kiếm cớ đi theo ra ngoài.

Trường Lạc đi dọc hành lang, thực tế là cô hoàn toàn không có ý định đi vào nhà vệ sinh. Cô đi với tốc độ rất chậm. Giày cao gót vang lên tiếng cồng cộc trên sàn nhà phát ra âm thanh khiến cho người ta phải chú ý.

Hệ thống thấy cô như vậy, nó liền sinh ra nghi hoặc, vẫn là không nhịn được mà hỏi một tiếng.

[ Kí chủ, sao cô bảo muốn đi vệ sinh? ].

Hệ thống nó chính là không biết được ý định của cô. Nó chỉ nghe cô cười khẩy, hất nhẹ lọn tóc rối mà nói với nó.

" Ai nói là ta muốn đi vệ sinh ".

[ Vậy cô đi ra đây làm cái gì? ] Hệ thống không khỏi khó hiểu.

Nó chỉ nhận lại một nụ cười thần bí của cô.

Ngay lúc nó còn chưa thông não đã thấy cơ thể Trường Lạc thoắt cái đã bị ai đó kéo sang một bên mà ép vào một góc khuất.

Lúc này nó mới hiểu được dụng ý trong lời cô nói. Nó chính là tâm phục khẩu phục. Chỉ biết nói một tiếng, kí chủ nhà nó thật gian manh nha!

Lê Hạo Thành đem cả người Trường Lạc ép vào góc tường. Anh dùng bàn tay rắn chắc của mình giữ chặt lấy hai tay của cô mà đưa lên trên đỉnh đầu Trường Lạc, tay còn lại liền đưa lên chạm vào lọn tóc rối bên góc má cô. Giọng nói đầy mị hoặc cất lên.

" Em được lắm! Bỏ đi cũng không nói. Có phải bây giờ gặp lại còn muốn trốn khỏi tôi không? ".

Trường Lạc nhìn người đàn ông ngũ quan hoàn hảo từng đường nét trên gương mặt đang đứng trước mắt, lại cực kì cuốn hút nói ra những lời mê hoặc tâm trí này, cô chỉ là thoáng ngây ngốc ra vài giây, sau đó liền khôi phục trạng thái.

Trường Lạc câu môi, ánh mắt giống như chú mèo hoang nhìn anh đầy quyến rũ, lại lật ngược tư thế, chủ động vùng khỏi anh, đem hai tay vòng ra sau cổ anh mà ôm, miệng còn ngọt ngào nói lời dụ dỗ.

" Đó là do Lê thiếu ngày đó bỏ đi. Em mới không có cơ hội tạm biệt. Chẳng phải giờ anh cũng đã gặp được em rồi sao. Hơn nữa, anh đã định là người đàn ông của em rồi, anh dù muốn hay không cũng không thể thoát khỏi em đâu ".

Lê Hạo Thành có hơi sửng sốt trước sự chủ động không dè dặt gì này của cô. Lại nghĩ đến tính cách vốn kiêu ngạo, mạnh mẽ của cô lúc còn ở trong bản làng, đúng là chẳng thay đổi gì cả.

Ý cười trên khóe miệng Lê Hạo Thành càng đậm hơn. Anh khẽ cười, thấy cô vì thấp hơn mình hẳn một cái đầu mà phải kiễng chân lên, anh liền hơi cúi xuống, nhìn đến cánh môi đỏ mọng của cô gái, không nghĩ nhiều liền muốn tiếp xúc với thứ mềm mềm đó.

Trường Lạc lúc này cảm nhận được cánh môi hơi khô của người đàn ông đang va chạm với cánh môi của mình. Lại nói vừa rồi trong bữa ăn cô chỉ mải ăn chứ không hề uống ngụm nước nào.

Hiện tại chính là có hơi khô mồm, vô tình thế nào lại khiến cho đầu lưỡi chạm đến bờ môi khô khan của người đàn ông kia.

Lê Hạo Thành thấy cô đưa lưỡi liếʍ nhẹ cánh môi mình, anh cho đó là sự mời gọi. Rất tự nhiên mà đem hai hàm răng trắng sứ của người phụ nữ cạy ra, từ từ tiến đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của cô càn quét một lượt.

Hai vật quấn quýt lấy nhau hòa quyện bên trong, khiến cho ngọn lửa du͙© vọиɠ bên trong cả hai như đang bùng cháy.

Lê Hạo Thành hôn một cách cuồng nhiệt, lại thành thục còn hơn cả lần đầu hai người hôn nhau khiến cho Trường Lạc không khỏi cảm khái trong lòng. Phải công nhận một điều, kĩ năng hôn của anh rất điêu luyện.

Hôn đến tận lúc dường như anh đã hút trọn dưỡng khí bên trong cô, Lê Hạo Thành thấy nữ nhân đối diện hơi thở khó khăn mới không nỡ mà lưu luyến buông lỏng cô ra. Sợi chỉ bạc giữa hai người cũng kéo theo đó.

" Anh...anh có phải đã từng tập luyện với người khác không? Tại sao lại hôn đến thành thục như vậy? ".

Hơi thở dồn dập của thiếu nữ cùng với thanh âm trong trẻo vang lên, hướng Lê Hạo Thành cất tiếng.

Lê Hạo Thành nhìn người con gái mình yêu hai gò má ửng đỏ, dáng vẻ lại như đang chất vấn mình. Anh chỉ cho là cô đang suy nghĩ lung tung trong đầu, chính là đang ghen tuông đi! Tâm tình không khỏi vui sướиɠ vài phần. Nụ cười trên khóe miệng càng sâu. Giọng nói trầm ấm, dịu dàng cất lên, ghé sát vào tai cô mà thủ thỉ.

" Anh chính là chỉ tập luyện với mình em! ".

" Anh...anh... ". Trường Lạc ngại ngùng nói không rõ, lại chỉ biết ngập ngừng mở to hai mắt tròn xoe nhìn gương mặt anh tuấn đang rất gần mình.

Nhất thời, cô không biết phải nói gì, liền đẩy nhẹ cơ thể nam nhân trước mặt ra, muốn đánh trống lảng.

" Em..em nghĩ là nên quay lại rồi. Ba em thấy lâu như vậy, sẽ lo lắng ".

" Ừm ". Lê Hạo Thành khẽ mỉm cười gật đầu, tỏ ý tán thành.

Rất nhanh sau đó, đôi nam nữ liền quay trở lại căn phòng cùng nhau. Chỉ là hai người không sợ lộ liễu, lại càng làm cho hai ông bố trẻ tuổi kia cảm thấy nhất định là có chuyện mờ ám giữa đôi trẻ này. Chỉ là không ai lên tiếng vạch trần mà thôi.

Lúc lên xe trở về biệt thự Phương gia, ông Phương ngồi trên xe thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô mà mấp máy môi như muốn nói gì đó, lại cuối cùng cũng không dám mở lời.

Trường Lạc chính là phát giác ra điều này, cô liền quay ra cười khẽ, thuận tiện hỏi người ba vui tính này của mình.

" Ba à, có phải có gì muốn nói với con không? ".

Ông Phương thấy con gái cũng đã mở miệng, suy nghĩ đắn đo một hồi liền quyết định làm rõ những nghi vấn ở trong đầu lúc này.

" Ay! Ba hỏi con, con...có phải con...có phải là con, có gì đó với cái cậu Lê Hạo Thành kia không? ".

Ông Phương nói xong, cũng cẩn thận quan sát nét mặt của con gái, sợ cô sẽ vì chuyện này mà tức giận, hoặc không thì sẽ là vội vàng phủ nhận giải thích đủ thứ.

Nhưng như vậy còn tốt, đằng nay cô chính là không làm như vậy. Ngược lại còn từ chính miệng mình thừa nhận.

" Ba, con chính là thích Lê Hạo Thành ".

Lan Nhi chính là thích Lê Hạo Thành!

Nhận được cái thông tin này, ông Phương không khỏi bày ra vẻ mặt sửng sốt một phen. Chính là không nghĩ tới, con gái ông vậy mà thực sự có ý với người Lê gia. Đã vậy, còn thẳng thừng thừa nhận như vậy nữa. Có phải hay không là ông đang gặp ảo giác?

Thấy ba mình biểu hiện quá mức kích động như vậy, Trường Lạc cũng không thấy có gì lạ.

Vốn dĩ trước đây người nguyên chủ thích và hứa hẹn cả đời sống chết cũng phải lấy cho bằng được chính là nam chính Trần Gia Khương kia. Bây giờ cô lại bất thình lình tuyên bố đã thích người khác, hẳn là người làm ba như ông Phương đây sẽ sốc lắm.

Có điều, cô còn nghĩ ba cô sẽ nói lời giáo huấn, răn dạy gì đó. Dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị người nhà phản đối rồi.

Nào ngờ, ông Phương lại là người có suy nghĩ phóng khoáng, khác với những ông bố hào môn khác.

Chỉ là vẻ mặt sững sờ một lúc, sau đó ông Phương liền trở lại trạng thái bình thường. Ông đặt hai tay lên hai vai con gái, bày ra giọng nói nghiêm túc hoàn toàn ủng hộ cô.

" Con gái, nếu con đã nói như vậy. Ba ủng hộ con! Hãy mạnh dạn tiến tới người mà con thích. Không cần để tâm gì hết. Mọi chuyện đã có người nhà họ Phương chống lưng cho con ".

Chính Trường Lạc cũng bị cái khí thế nghiêm nghị cam kết này của ông làm cho không nhịn được bật cười, lại khẽ hỏi.

" Ba không nghĩ là con gái đang sai sao? Bây giờ con giống như là đang bắt cá hai tay đó ".

Ông Phương nghe con gái nói vậy, ông chỉ mỉm cười, một bộ dáng người cha ôn nhu yêu thương con gái mà thấp giọng.

" Lan Nhi, tuổi trẻ còn dài, lựa chọn còn nhiều. Con cứ thoải mái mà lựa chọn đàn ông. Thằng nhóc họ Lê kia cũng rất được. Tuy là thằng nhóc Gia Khương cũng rất tốt. Nhưng...nhà còn có thể đổi, tình cảm trên đời cũng có lúc thay đổi. Chỉ cần còn nghe theo con tim, miễn sao để bản thân sau này không phải nuối tiếc là được. Ba luôn ủng hộ con! ".

Trường Lạc có thể cảm nhận được sự chân thành, yêu thương vô đối trong từng lời nói của ông Phương. Tâm tình tự nhiên cũng vui không ít. Cô khẽ gật đầu, nói ra suy nghĩ trong đầu mình.

" Ba! Ba đúng là một người ba tốt nhất trên đời! ".