Đám người cùng Trần Gia Khương lần này cuối cùng cũng tìm thấy vị hôn thê của anh ta, vậy mà lại lạc đến tận nơi khỉ go cò gáy này.
Trần Gia Khương vừa nhìn thấy vị hôn thê thanh mai trúc mã Phương Lan Nhi của mình thì trong lòng không kìm được vui mừng, chỉ muốn ngay lập tức đem cô trở về thành phố.
Trường Lạc chính là đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra. Cô vốn là muốn trước khi đi sẽ chào tạm biệt Lê Hạo Thành một câu. Mặc dù cô biết anh sau đó rất nhanh sẽ trở về thành phố. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Có điều hiện tại cô muốn nói một câu từ biệt với anh ta cũng không được rồi.
Ai kêu lúc cô thu dọn đồ đạc trở về thành phố, người nào đó trong làng lại đột nhiên tới tìm anh có chuyện. Lê Hạo Thành liền theo người đó đi, cũng không kịp cùng cô nói lời từ biệt.
Trường Lạc được Trần Gia Khương đỡ lên xe ô tô, lại khẽ liếc mắt nghoảnh đầu nhìn lại căn nhà gỗ kia một lần nữa. Mãi cũng không thấy người đàn ông kia trở lại, cô cũng không đợi nữa. Chỉ là, tuy biết sau này sẽ còn gặp lại nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chút gì đó mất mát, không nỡ.
[ Kí chủ, có phải là cô không nỡ rời xa phản diện không? ]. Hệ thống từ trong không gian nói lời trêu chọc cô.
Trường Lạc liền hắt hủi nó không thương tiếc.
" Mi lại bắt đầu ngứa mồm rồi phải không con cáo xù lông kia! Mi mà còn nói nữa là ta cạo trụi lông của mi đó! ".
Hệ thống nó liên tưởng tới bản thân trong hình dạng không có sợi lông nào ở trên người, nó không khỏi rùng mình một cái. Kí chủ nhà nó thì ra là dạng thích bạo lực! Nó sợ a! Huhu...
Trần Gia Khương ngồi ghế sau cạnh bên cô, anh ta vô cùng kích động mà đem bàn tay mềm mại thon dài của cô đặt vào trong tay mình, vẻ mặt nở nụ cười hạnh phúc mà quay sang nói với cô.
" Lan Nhi, thật may quá, cuối cùng cũng tìm được em. Em làm cho anh lo lắm đó có biết không! Rốt cuộc mấy ngày nay tại sao em lại lạc đến cái địa phương xa xôi kia? ".
Trường Lạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh một bộ dáng thâm tình, lo lắng nhíu mày nhìn cô mà hỏi han. Lại không nhịn được trong đầu nhớ tới tình tiết trong cốt truyện cũ, trong lòng không khỏi cảm thán một câu.
" A! Người đàn ông này thật dư tình cảm! Nếu tôi mà không trở về thật thì có lẽ anh đã giờ này đã hạnh phúc vui vẻ cùng nữ chính vẻ ngoài bạch liên hoa kia rồi. Giờ còn ở đây làm trò gì chứ! ".
Chính là nói, hẳn là mấy ngày nay thời gian không có cô ở cạnh, rất có khả năng anh ta đã ở bên nữ chính, cũng dần có chút tình cảm không nói rõ với nữ chính rồi.
Chỉ sợ bây giờ cô đột ngột trở về như thế này, Lý Ái Ninh kia sợ là phải thất vọng rồi!
Trường Lạc thật muốn xem xem, Lý Ái Ninh vẻ ngoài đơn thuần nhưng bên trong lại thâm độc đó như thế nào, lại có thể đối đầu với cô.
Tuy biết bây giờ có thể nam chính này đã có một chút rung động với nữ chính. Nhưng anh ta chỉ có thể ở bên nữ chính khi nữ phụ lót đường là cô đây đã chết ở cái khu rừng kia. Còn bây giờ, cô chính là người sống sờ sờ.
Chỉ cần nam chính vẫn còn tình cảm với cô, một khi ý chí bị lung lay, tâm biến loạn, anh ta vào thời khắc quyết định phải đưa ra lựa chọn. Mà cô, sẽ không để nữ chính đạt được mục đích của cô ta.
Trường Lạc giống như bắt đầu mở ra trạng thái diễn xuất. Bạch liên hoa phải không? Cô cũng có thể làm được.
Cô cầm lấy tay nam chính, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này kiều mị lại pha chút sợ hãi, đáng thương mà ủy khuất nói.
" Gia Khương! Chính là...chuyện này nói ra thì thật dài. Em...em không biết tại sao, ngay trước ngày chúng ta chuẩn bị lễ đính hôn, có mấy người lạ mặt đã bắt cóc em. Bọn chúng đã bắt em đem đi đến cánh rừng kia, muốn gϊếŧ em! Cũng may, lúc đó em đã kịp tẩu thoát, lại lạc đến ngôi làng kia, được người dân trong làng cho nương nhờ ".
Trường Lạc đem sự tình từng chút một nói cho nam chính biết. Cô chính là muốn gieo vào đầu nam chính một hạt giống mang tên " nghi ngờ ". Chỉ cần anh ta thông minh một chút, liền nhìn ra có điểm bất thường trong chuyện này. Chắc chắn sẽ cử người đi điều tra làm rõ, tìm ra kẻ đứng sau chủ mưu muốn hại cô.
Mà Trần Gia Khương sau khi nghe xong những lời này của cô, quả nhiên sắc mặt biến đổi, lông mày nhíu lại. Anh ta thật không nghĩ bạn gái mình mấy ngày nay lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Anh ta chỉ ước ngay lập tức tìm ra mấy kẻ đầu sỏ bắt cóc cô kia, dày vò lại bọn chúng từng chút từng chút một.
Trần Gia Khương nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt vạn phần đáng thương khiến cho người ta không khỏi đau lòng. Anh ta trực tiếp kéo cô ôm vào lòng, để đầu cô tựa vào l*иg ngực mình mà xoa đầu cô an ủi.
" Lan Nhi, anh xin lỗi! Là anh không bảo vệ em tốt. Anh nhất định sẽ tìm cho ra mấy kẻ đó trút giận cho em! Lan Nhi, đợi sau khi trở về, chúng mình sẽ ngay lập tức lên lịch kết hôn được không! Anh không đợi được nữa rồi. Không cần đính hôn phiền phức nữa. Anh chỉ sợ chậm trễ một ngày em lại bị kẻ xấu bắt cóc ".
Trường Lạc bị anh ta kéo bất ngờ ôm vào trong lòng lại có chút không được thoải mái. Cô khẽ cười gượng, nhẹ giọng đồng ý đại với anh ta.
" Ừm ".
Nghe được câu trả lời của cô, khóe miệng Trần Gia Khương không nhịn được mà cong lên càng đậm. Chính là lúc này nhịp tim anh ta đập rộn lên. Phải! Quả nhiên người anh ta yêu vẫn luôn là Phương Lan Nhi. Chỉ có Phương Lan Nhi mới khiến cho anh ta vui vẻ hạnh phúc mỗi khi ở bên.
Mấy ngày nay, khi cô không ở bên cạnh. Anh ta luôn trong trạng thái ủ rũ, buồn bã. Lại là Lý Ái Ninh luôn ngày ngày ở bên cạnh an ủi anh ta, làm trò khiến cho anh ta vui. Không thể phủ nhận rằng lúc ở bên cô ấy anh rất thoải mái, dễ chịu.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng anh ta dần sinh ra hảo cảm với Lý Ái Ninh. Anh ta trước nay đều chỉ coi Lý Ái Ninh như một người bạn. Thế nhưng thời gian này cô ấy lại bước vào trái tim anh ta. Có một chút gì đó khẽ rung động.
Chỉ là, ngay khi anh ta cứ ngỡ người yêu mình đã biến mất không bao giờ trở lại. Anh ta suýt chút liền thay lòng đổi dạ muốn mở lòng với cô bạn thân Lý Ái Ninh này. Lại đột nhiên nghe được tin người của anh ta đã tìm ra tung tích của vị hôn thê.
Trần Gia Khương mới đầu còn sửng sốt một phen, rất nhanh liền trấn tĩnh lại mà lên kế hoạch đi tới chỗ vị hôn thê của mình.
Giờ phút này ôm người con gái mình yêu trong lòng, anh ta mới phân rõ tâm tư của mình rốt cuộc là như nào. Người anh ta yêu từ đầu vẫn luôn là Phương Lan Nhi. Có lẽ đối với Lý Ái Ninh chỉ là một chút rung động nhẹ mà thôi. Cũng chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè.
Trường Lạc nằm trong lòng Trần Gia Khương khóe miệng sớm đã nhếch lên.
" Nữ chính, tôi sắp trở lại rồi. Cô đã sẵn sàng để nghênh đón tôi chưa? ".