Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 7: Thiên kim mất tích (6)

Ngày hội mùa màng ở bản làng rất nhanh đã diễn ra. Trường Lạc cũng tham gia giúp người dân một tay. Một đám người trong ngày hội sẽ phân thành nhóm để xem nhóm nào hái được nhiều trái nhất thì sẽ có thưởng mang về.

Trường Lạc lần đầu nghe đến cuộc thi thú vị như này, tất nhiên làm rấy lên tò mò cho một nữ CEO tới từ thời không khác như cô. Tất nhiên là cô phải tham gia rồi.

Trường Lạc nhất quyết kéo bằng được Lê Hạo Thành phải tham gia cùng mình.

" Hâyya! Cây trái năm nay bội thu quá, cây lê này thật sai quả! ".

Một người dân trong nhóm của cô vừa cười vừa lên tiếng.

Một người phụ nữ nhìn đến cặp đôi trẻ tuổi nhất trong nhóm mà hướng đến hai người họ nói.

" Cô Lan Nhi có gì không biết cứ hỏi cậu Thành nha. Cậu ấy rành mấy cái này lắm ".

Trường Lạc đang mải mê hái trái cây, vừa nghe có người gọi tên mình thì giật bắn mình quay ra cười gượng. " V..vâng. Tôi biết rồi ".

Cô quay mặt lại nhìn đến Lê Hạo Thành đang đứng cạnh mình, anh ta nhướn mày nhìn cô, Trường Lạc thầm nói xấu anh ta trong bụng.

" Người như anh ta thì tành cái nỗi gì chứ ".

Buổi tối hôm đó, cả dân làng liền ăn mừng mùa màng bội thu. Khung cảnh dân làng chụm lại tạo thành một vòng tròn với đóm lửa lớn ở giữa. Các cô gái dân tộc mặc những bộ váy thổ cẩm sặc sỡ đủ màu sắc đang nhảy múa tưng bừng.

Hôm nay Trường Lạc cùng Lê Hạo Thành đều được người dân chuẩn bị cho những bộ lễ phục thổ cẩm rất đẹp mắt.

Trường Lạc ngồi yên tĩnh một góc xem múa hát. Đối với mấy loại chuyện ca hát này cô lại không có hứng thú. Ai mà biết còn đang ngồi chống cằm ở một bên lại bị người dân kéo vào nhảy múa cùng.

Trường Lạc trong đám người đông nghẹt khoa chân múa tay loạn xạ, dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng học theo điệu múa của người ta khiến cho Lê Hạo Thành ở một bên không khỏi cười trêu chọc cô.

Cô quay ra bắt gặp anh ta đang cười nhạo mình thì chụp lấy thời cơ kéo anh ta vào cùng đoàn người. Thấy anh ta còn luống cuống hơn cả mình thì cười hả hê.

Đám người ăn uống no say đến tận nửa đêm. Trường Lạc là lần đầu uống rượu, lại uống hết mình cho nên hiện tại bộ dáng say xỉn đến mức không còn nhận ra.

Lê Hạo Thành bất đắc dĩ đành phải đem cô cõng trở về nhà. Trên đường đi dọc về chỉ có hai người một nam một nữ. Trường Lạc lúc này uống say đến nỗi hai má ửng đỏ hết cả lên. Cô gục đầu xuống bả vai người đang cõng mình, trong vô thức miệng nói vu vơ.

" Âyya! Tôi còn chưa uống xong mà! Cho tôi uống tiếp đi! ".

Thấy người phụ nữ trên lưng mình không ngừng làm loạn rẫy rụa, Lê Hạo Thành cất giọng trầm thấp.

" Yên lặng nào! Tôi đưa cô về ".

Tuy bây giờ đầu óc cô đang trong trạng thái không được tỉnh táo cho lắm nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một lời anh nói. Cô quay ngoắt sang nhìn khuôn mặt đẹp trai, nam tính của anh mà hỏi nhỏ.

" Nhà? Nhà nào? Anh có thể đưa tôi trở về nhà của tôi sao? Tôi nói cho anh biết...tôi...tôi chính là một nữ CEO chính hiệu đó. Có biệt thự riêng, siêu xe, quyền lực trong tay,...tôi có mọi thứ, chỉ là không có tình yêu mà thôi!....".

Lê Hạo Thành khẽ nhướn mày, theo anh được biết thì Phương gia đúng là giàu có thật, nhưng Phương chủ tịch đâu có để lại cho con gái vị trí CEO đâu chứ? Hay là cô gái này vì say quá mà nói năng lung tung.

Nhưng mà...câu cuối cùng cô nói ra thật sự khiến cho anh phải để tâm. Anh hơi suy nghĩ một chút, lại buông lời hỏi khẽ.

" Cô nói...cô không có tình yêu? Chẳng phải cô có vị hôn thê rồi sao. Là thiếu gia nhà họ Trần ".

Trường Lạc nghe vậy thì lập tức cau mày, đưa tay hẩy hẩy loạn xạ mà bác bỏ.

" Họ Trần nào chứ, tôi mới không thèm đâu! ".

Lê Hạo Thành bỗng chốc khựng lại, anh dừng chân cũng không có bước tiếp mà đặt cô xuống mặt đất, xoay người lại để cô nhìn thẳng mặt mình, cất giọng hỏi một cách nghiêm túc.

" Nếu vậy...cô thấy tôi như nào? Có thể làm đối tượng để cô yêu đương không? ".

Chính Lê Hạo Thành cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn hỏi chuyện này. Lại còn là nhân lúc người ta say mà hỏi nữa chứ. Nghe nói khi say chính là lúc người ta thường nói sự thật. Vậy nên anh mới bất tri bất giác muốn hỏi cô câu đó.

Trường Lạc cả người đứng không vững, cô nheo mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này, bất chợt cô đưa hai bàn tay ra sờ vào hai bên má Lê Hạo Thành mà nhìn chằm chằm anh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy. Cô cất giọng cười tươi.

" Ừm...anh, rất đẹp trai! Đúng là hợp với gu của tôi ".

Lê Hạo Thành nghe cô mơ hồ nói vậy, lại tạo cho anh một cảm giác vui sướиɠ ở trong lòng. Nhìn cô gái xinh đẹp với khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc dài ngang lưng đang mơ màng. Lại di chuyển tầm mắt nhìn xuống cánh môi hồng mềm mỏng của cô, yết hầu của Lê Tư Thành lăn lộn lên xuống. Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.

Một tay anh giữ ra sau gáy cô, len từng ngón tay qua kẽ tóc cô, bàn tay còn lại nâng cằm cô lên mà hôn xuống. Nụ hôn mở đầu nhẹ nhàng khi bờ môi khô khốc của anh chạm vào cánh môi mềm mại của cô tạo nên một xúc cảm tuyệt vời.

Lê Hạo Thành cảm thấy như này vẫn còn chưa đủ, anh cạy hàm cô gái nhỏ mà đưa chiếc lưỡi đi vào bên trong khoang miệng của cô, càn quét hết thảy bên trong, lại cảm giác được vị tê tê của men rượu mà cô vừa uống, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn.

Lê Hạo Thành hôn một cách thuần thục, triền miên cùng cô dây dưa một hồi. Mà cô gái nhỏ Trường Lạc lại đang lúc nửa tỉnh nửa mê, không hề hay biết bản thân đang bị người ta hôn trộm. Cô chỉ cảm thấy miệng mình như bị người ta nuốt trọn vậy, lại có chút nghẹt thở, không chịu được mà đưa răng nanh cắn vào môi đối phương.

Lê Hạo Thành bị cô cắn sứt môi, có chút ý thức được mà luyến tiếc buông cô ra.

Nhìn cánh môi sưng mọng của cô, lại đưa tay quệt vết máu dính trên cánh môi bị cô cắn, anh chỉ cảm thấy một loại kɧoáı ©ảʍ thú vị. Anh bất giác cong khóe môi, không nhanh không chậm vòng tay ra bế cô gái đã say ngất, đem theo tâm tình vui vẻ trở về nhà.

Hệ thống ở trong không gian vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng đó, nó kinh hỉ mà một mắt nhắm một mắt mở không dám xem.

[ Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế kia! Phản diện ở thế giới này thật cuồng nhiệt! Có điều kí chủ nhà ta lại không hề hay biết gì! Ấy...mà khoan, điểm hảo cảm sao mà tăng nhiều như vậy, đã lên đến 70% rồi!! ].

Mà chuyện tốt như thế này người nào đó lại không hề hay biết gì. Cứ thế Trường Lạc để Lê Hạo Thành bế về đến nhà, anh đặt cô xuống giường mình mà cởi giày cho cô. Ngồi ngắm nhìn cô gái này một hồi lâu, anh liền bất giác không nhịn được khẽ cong môi.

" Cô gái, em chính là người phụ nữ mà Lê Hạo Thành này chọn! Phương Lan Nhi, em đã tự sa vào vòng tay của tôi thì đừng hòng tìm đường lui nữa! ".