Thương Hành tính toán chút công việc hàng ngày. Phát sóng trực tiếp kiểu này và talkshow không cần hát cũng chẳng phải nhảy quả thực tương đối phù hợp với hắn.
Hắn khá là hứng thú với hoạt động cá cược được chị Lý nhắc đến. Nó là một trò dự đoán ảo, trong phòng phát sóng có bốn khách mời với tỷ lệ thanh toán khác nhau được hệ thống phân chia dựa trên tổng lượt xem của từng người và kết quả PK độ nổi tiếng.
Sau khi hai ngày phát sóng trực tiếp kết thúc, người tham gia cược thắng hoặc thua phụ thuộc vào tỷ lệ thanh toán cuối cùng của người mình đặt món cược, chỉ có người chơi chọn đúng người có tỷ lệ thanh toán cao nhất thì mới được nhận thưởng tiền ảo và chuyển đổi tiền ảo thành tiền tệ thật.
Là một người mới, hắn chắc chắn có độ nổi tiếng là thấp nhất, nhưng phải làm sao đấy để có tỷ lệ trả cao nhất, Thương Hành sờ sờ cằm, mỉm cười đắc chí, này chẳng phải xô vàng đầu tiên đang chờ hắn hay sao?
*
Sáng sớm hôm sau, trời trong xanh chẳng gợn mây, ánh ban mai vàng rượm hắt trên cửa kính, rưới một vệt sáng rõ ràng lên nền gạch cẩm thạch.
Thương Hành ra ngoài đi làm và chạm mặt Dung Trí y như dự đoán, hắn xách theo túi rác mới gom từ tối qua mà bình tĩnh chào hỏi.
Dung Trí liếc qua một góc gói mì lộ ra khỏi túi giấy, cười cười: “Em chưa mua xe phải không, hay anh chở em đi nhé?”
Thương Hành im lặng cúi đầu xem giờ: “Không cần đâu, không vội lắm.”
Dung Trí cũng không nài ép. Thương Hành nhìn xe của anh chậm rãi biến mất ở chỗ ngoặt trên đường, vô thức thở phào nhẹ nhõm.
*
Tòa nhà Hoài Mộng.
Bởi vì là chương trình tự chế tác, studio phát sóng trực tiếp của đặt ngay lầu trên công ty. Để tiết kiệm chi phí, về cơ bản tất cả đều quay trong studio, gần như không có ngoại cảnh.
Tại phòng hóa trang, Thương Hành ngồi trước kính, để trợ lý chuyên viên trang điểm tùy ý điểm trang điều chỉnh trên mặt mình. Phái nam sửa soạn ít rườm rà hơn phái nữ, nhưng lớp trang điểm cơ bản như tạo hình lông mày, che khuyết điểm, tạo khối mũi ắt hẳn là không thể thiếu.
Người đại diện Lý nhìn Thương Hành trong gương, dần dần lộ ra sắc mặt vừa lòng, nhanh chóng giới thiệu cho hắn nội dung tiết mục và các đối thủ cạnh tranh:
Vị trí đầu tiên, tình ca tiểu thiên vương Ellen vừa phát hành album mới, một tay guitar cừ khôi, tỷ lệ thanh toán ban đầu là 1.1;
Vị trí thứ hai, ngôi sao mới Hoán Tinh, đảm nhiệm vai phụ được công chúng yêu mến trong một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, tỷ lệ thanh toán xấp xỉ Ellen, 1.2;
Vị trí thứ ba là một thực tập sinh đã ra mắt, chuẩn tiểu hoa với lực lượng người hâm mộ hùng hậu, trước mắt tuy chưa có sản phẩm, nhưng diện mạo xinh đẹp ngọt ngào và giọng hát đã hấp dẫn đông đảo người hâm mộ nam vung tiền như rác cho mình, tỷ lệ thanh toán ban đầu là 1.5;
Thương Hành ở vị trí cuối cùng, tạm thời chỉ có một câu tóm lược —— “Vệ sĩ” thần bí dùng nhan sắc phát sóng trực tiếp ra mắt, tỷ lệ thanh toán ban đầu cao tới 1.8.
Thương Hành quan ngại khép lại bản giới thiệu khách mời từ ê-kíp sản xuất chương trình, là thiên tài nào nghĩ ra ba cái tóm tắt chêm thêm chút suy nghĩ cá nhân này? Cách một trang giấy mà còn làm người ta cảm thấy xấu hổ tới nghẹt thở.
Chị Lý: “Nếu em không có tài nghệ gì để phô ra, giờ cũng sát nút rồi, luyện cũng không kịp, chị đưa em vài kịch bản phỏng vấn, người dẫn chương trình sẽ dựa theo nội dung trong đó nói chuyện phiếm. Em phải nắm chắc những gì kịch bản ghi, dù lúc phát sóng trực tiếp sẽ có bảng nhắc tuồng, nhưng không thể ngó chăm chăm vào nó, khán giả biết được sẽ khó chịu.”
“Còn nữa, đây là lần đầu tiên em chính thức lên sóng, để lại ấn tượng cho công chúng là được, không cần lo PK với người khác đâu, đua đòi không làm nên chuyện lớn được.”
Chị Lý nói huỵch toẹt như vậy, Thương Hành cũng chẳng bất mãn gì, về phần kịch bản hỏi đáp…. Hắn thản nhiên xem sơ qua, xây dựng hình tượng một người chú trọng nét đẹp nhân cách và khinh thường chạy theo đồng tiền, này chẳng phải làm khó hắn quá còn gì?