Thành phố S là đất phát tài của nhà họ Ôn, tổ tông cùng các bậc cha chú đã kinh doanh ở đây hơn mười năm từ thế kỉ trước, nhờ thế mới có thể xây dựng được một tòa đại trang viên độc nhất vô giá ở thành phố tấc đất tấc vàng này.
Ôn trạch tọa lạc bên sườn núi Trường Du, tòa nhà này chiếm một diện tích khổng lồ, được núi và nước bao quanh, khí lành lan tỏa, quả là một nơi có phong thủy tuyệt hảo.
Thiết kế kiến trúc bên trong trang viên được giữ nguyên theo kiểu cách sang trọng và trang nhã của thế kỉ trước, giống như phong cách của chủ nhân nơi này.
Trên tường phát ra tiếng vô tuyến vờn quanh không gian, trong nhà ăn yên tĩnh, bữa cơm tối không có một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh lanh lảnh của thìa đũa chạm vào đĩa men ngọc vang lên.
Dựa vào tường là một chiếc đồng hồ quả lắc gỗ trầm mang phong cách Trung Quốc phục cổ, khi tiếng chuông điểm tám giờ vang lên, Ôn Duệ Quân đúng giờ hạ đũa, lấy khăn tay lau miệng, nhận nước ấm súc miệng từ người giúp việc.
Con gái cưng Ôn Nhiễm Nhiễm gần mười sáu tuổi của Ôn gia buông bát ngẩng đầu lên, trộm liếc y một cái, khóe miệng giật giật.
Cô đôi lúc thật sự hoài nghi trong cơ thể anh trai có phải hay không cất giấu một chiếc đồng hồ báo thức đã lên dây cót, mười năm như một, ngày nào cũng nghiêm cẩn khắc kỉ đến mức khiến người giận sôi lên được.
Con trai thứ Ôn Thịnh Tề kiên nhẫn nuốt xuống miếng ớt xanh cuối cùng, thở phào: “Anh, em ăn xong có thể nói chuyện chưa? Vừa rồi em muốn hỏi anh, em nghe nói con trai thứ Phương gia là Phương Dương mới về nước không lâu, vài năm gần đây Phương gia ở nước ngoài phát triển không thuận lợi, chắc là muốn mượn cơ hội này khai thác nghiệp vụ quốc nội đi?”
Ôn Nhiễm Nhiễm mặc dù không thạo về thương nghiệp của gia tộc, nhưng cô bé là một tay giỏi buôn chuyện: “Em nghe nói Phương gia và Cố gia từng là bạn cũ, mấy năm trước nghe đồn còn có hôn ước, nhưng mà sau khi trưởng tử Phương Nhạc qua đời, việc này không được nói đến nữa.”
“Em còn nghe được một tin tức nhỏ, đồn rằng con thứ Phương gia là Phương Dương thích Cố Lẫm, nhưng vị Cố thiếu gia này lại thích người anh là Phương Nhạc, sau này người anh qua đời, Phương Dương vẫn theo đuổi Cố Lẫm, nhưng mà đau lòng vì bị từ chối, đành phải đi nước ngoài.”
Ôn Thịnh Tề: “Anh à, nếu như Phương gia thật sự thành thông gia với Cố gia, tiến quân vào giới giải trí chia chén canh, nói không chừng sẽ áp đảo tập đoàn Thiên Hà chúng ta, việc này chẳng lẽ anh không để ý sao?”