Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 13: Tay xé cực phẩm

Trừ hai túi tiền mặt kia phải đem trả cho Cố Lẫm, triệt để giải trừ khế ước bán thân, Thương Hành hoàn toàn không có một đồng nào trên người, đã vậy còn phải đeo một cục nợ 500 ngàn khó hiểu.

May là dựa theo cốt truyện gốc, tình tiết chuyển vận đang ở ngay trước mắt rồi.

Nhờ bề ngoài xuất chúng, nam chính được người tuyển trạch của một công ty giải trí nhìn trúng, ký một hợp đồng khắt khe, bước vào giới giải trí – cái chảo thuốc nhuộm lớn nơi cả bẩn thỉu và cơ hội cùng tồn tại.

Không ngẫu nhiên không thành truyện, công ty giải trí kia vừa mới bị tập đoàn Cố Lẫm thu mua, buổi đàm phán hợp đồng được tổ chức ở khách sạn Bác Sơn gần đó.

Thương Hành cúi đầu nhìn thời gian, đã trễ thế này, ngân hàng cũng đóng cửa, mang theo số lượng tiền mặt lớn như vậy không hề an toàn. Nhưng chờ đợi người tuyển trạch không biết khi nào mới xuất hiện kia thì không bằng nắm chắc cơ hội, chủ động tiến tới.

*

Tiệc rượu của câu lạc bộ Lam đã chấm dứt một tiếng trước.

Xe Porsche màu bạc chạy trên đường cao tốc, đèn đường ngoài cửa xe vùn vụt lao qua tạo thành một bức tường ánh sáng màu cam, đèn neon kéo thành một dải dài vòng vèo tới tận phương xa.

Cố Lẫm ngả vào chỗ ngồi phía sau đóng cửa tĩnh tâm, không còn tiếng tán gẫu của tiệc rượu, tai anh thanh tịnh không ít.

Tuy rằng mới xuyên vài ngày, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú từ quá khứ, Cố Lẫm đã nắm được rõ ràng bức tranh tư bản ở đây —— trừ bỏ duy nhất chuyện xấu Thương Hành.

Hồi tưởng trận đối đầu ngắn ngủi vào ban ngày, Cố Lẫm mở mắt ra nhìn về phía màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ.

Trong tay của anh cầm một tờ hợp đồng mỏng manh, cửa kính xe màu đen nửa trong suốt phản chiếu ra hai hàng lông mày cau có, hôm nay nhìn thấy Thương Hành tựa hồ không giống lắm với nhân vật chính trong trí nhớ.

Cảm giác có chỗ nào không ổn, khó mà miêu tả được.

Chẳng lẽ, thật sự là do anh có thành kiến từ trước, hiểu lầm Thương Hành?

“Cố tổng.” Trợ lý A Mạc ngồi ghế phó lái đột nhiên quay đầu, nói thật cẩn thận: “Tấm chi phiếu kia đã bị sử dụng.”

Cố Lẫm híp mắt, nhẹ nhàng phun ra một tiếng tức giận, đầu ngón tay lôi hợp đồng ra, tùy ý để nó bay xuống mặt thảm.

“Được lắm, tên Thương Hành này so với tưởng tượng của tôi còn tham lam hơn.”

Trợ lý A Mạc do dự hỏi: “Có cần tìm hắn lấy tiền về hay không?”

Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Không cần, coi như tiêu tiền mua sự thanh tịnh. Nếu hắn lại đến tìm, không cần để ý tới.”

“Vâng, Cố tổng.”

Cố Lẫm ngả người ra ghế sau, chỉnh chỉnh lại cúc áo: “Lịch trình buổi tối thế nào?”

“Có một cuộc họp đàm phán kinh doanh tại khách sạn Bác Sơn, giám đốc điều hành của công ty giải trí Hoài Mộng đang chờ ngài đến.”

“Đã biết."