Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 10: Tay xé cực phẩm

Trong căn phòng chung cư gần bốn mươi mét vuông này, chất đầy đồ gia dụng cũ kĩ lộn xộn.

Tường xanh bong tróc sơn, kính cửa sổ mờ đυ.c, nóc phòng có gắn quạt trần và đèn chân không, sàn nhà nhựa dưới chân cũng đã bị dẫm phai cả màu, chỗ lồi chỗ lõm.

Trên ghế sô pha bằng da rách nát vứt đầy tạp chí khiêu da^ʍ và truyện dân cờ bạc ăn may đổi vận.

Nếu không phải quyển lịch trên bàn có in rõ ngày tháng năm, trong nháy mắt Thương Hành đã hoảng hốt cho là mình trùng sinh về những năm chín mươi thế kỉ trước.

Hắn bước nhanh về căn phòng ngủ nhỏ đến mức không có chỗ để chân, phát hiện khóa ngăn kéo tủ đã bị gãy đôi.

Ánh mắt Thương Hành hơi trầm xuống, mở ngăn tủ ra xem xét, bên trong bị lục lọi tứ tung, chiếc hộp nhỏ bằng đồng đựng đồ quan trọng đã bị bẻ thành hai nửa, chi phiếu hai triệu quả nhiên đã không cánh mà bay!

Phành một tiếng, cửa phòng ngủ đâm vào tường bật ngược ra.

Thương Hành nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy một nam trung niên dáng người cao lớn cường tráng mang bụng bia, một tay đỡ khung cửa, một tay khác chỉ vào mũi hắn mắng to:

“Thằng nhãi con! Mày gan nhỉ? Dám đánh em trai mày? Đừng tưởng ở bên ngoài leo được lên kẻ có tiền là cánh cứng rồi nhá, có tiền mà dám giấu, không hiếu kính cha mẹ à? Ông đây hai mươi năm nuôi phải đứa ăn cháo đá bát!”

Thương Bảo Bảo ôm trong tay một chiếc chổi lông gà, nép sau lưng ba hùa theo: “Phải phải! Muộn như thế còn không về nhà nấu cơm, chắc chắn là ở bên ngoài lêu lổng, giấu trộm nhiều tiền như vậy, nói không chừng vẫn còn nhiều lắm cho mà xem!”

Thương Hành lãnh đạm liếc nhìn con ma cờ bạc say khướt đứng trước mặt: “Chi phiếu ở đâu? Kia không phải là tiền của mấy người, cũng không phải tiền của tôi, tôi còn phải đem trả người ta.”

“Còn? Tao thấy mày lại thích ăn đòn rồi! Xin hỏi tiền của ông đây đem cho người khác á?” Ba nuôi như thể nghe thấy chuyện gì đáng cười lắm, cười gằn, một phen đoạt lấy chổi lông gà trong tay Thương Bảo Bảo, giơ lên định đánh vào Thương Hành.

——

Thương Hành theo bản năng nghiêng người tránh, bất đắc dĩ không gian phòng quá nhỏ, không lưu ý bị đánh hai nhát, cánh tay hiện lên vài vết đỏ hồng.

Thương Bảo Bảo tránh sau khung cửa, cười he he vui sướиɠ khi người gặp họa, còn dám lườm tao trước mặt người ngoài này, đáng đời!

Thương Hành cạn lời, chỉ nhăn mày lại: “Quậy đủ chưa?”

“Còn dám trốn? Còn dám tranh luận? Tao cho mày trốn!” Ba nuôi bị hành động của hắn chọc giận, đổi đầu chổi lông gà, một lần nữa giơ lên hung hăng đánh tới đối phương!

Không ngờ lần này không đánh được vào da thịt, mà lại rơi vào một lòng bàn tay như kìm sắt.

Thương Hành nắm chặt cán chổi trong tay không chút sứt mẻ, mặt lạnh như sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt hung thần ác sát của cha nuôi, khóe miệng từ từ cong lên một nụ cười.