Khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới mái tóc ướt nước của hắn rất tuấn mỹ, lúc này thản nhiên tươi cười, tuy rằng nghèo túng, nhưng so với bản gốc thiếu hai phần yếu mềm, lại nhiều thêm ba phần cứng cỏi.
Ánh mắt Cố Lẫm hơi trầm xuống, mày hơi nhăn lại, chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, như là nhìn thấy đồ vật khiến bản thân không vui.
“Cậu mang tới đây cái thứ quỷ gì vậy? Kem chảy hết rồi!” Thiếu nữ váy hồng mở hộp bánh ngọt, kem phía trên bánh toàn bộ đã hóa thành chất lỏng, nhìn không ra hình dáng ban đầu, đáy hộp đầy nước, khó mà ăn được nữa.
Cô ta bất mãn: “Không biết bỏ đá vào hay sao? Ăn thế nào được.”
“Xin lỗi.” Thương Hành không nhanh không chậm nói: “Ngoài trời nhiệt độ rất cao, đá để lâu cũng tan chảy.”
Sắc mặt cô ả trầm xuống, lời hắn nói không thể nghi ngờ là một cái đinh mềm. Giật giây Cố Lẫm bỏ Thương Hành đứng ngoài mưa, đúng là chủ ý của cô.
Con trưởng của tập đoàn Cố thị, nổi danh là khối núi băng trong nhóm thượng lưu, mấy tên hồ bằng cẩu hữu nghe nói Cố Lẫm nhặt về một tình nhân nhỏ ở ven đường, bàn tán tỏ vẻ khó mà tin được.
Vừa rồi Thương Hành đến trễ, Hạ Lê liền đề nghị, nhờ trận mưa to này kiểm tra một chút xem tình nhân nhỏ này đến tột cùng có bao nhiêu si mê đối với Cố Lẫm.
Đám chim hoang ven đường mưu toan bám cành cao như Thương Hành, một năm có thể đuổi đi tận mấy kẻ, hắn hoàn toàn không xứng tiến vào trong nhóm của bọn họ, càng không xứng đứng ở bên người Cố Lẫm.
Kẻ như hắn cho xách giày còn ngại bẩn.
Thương Hành không biết gặp được vận may kiểu gì, cố sống cố chết bám lên Cố Lẫm, hôm nay tự nhiên còn dám làm bộ làm tịch? Chỉ bằng bản thân hắn mà cũng xứng?
Cố Lẫm từ chối cho ý kiến, Hạ Lê càng chắc chắn, Cố thiếu dĩ nhiên không thèm để ý con chim hoang này.
“Ồ, mới dính chút mưa đã tức giận như thế? Tự phụ đến vậy à?” Cô ả ngồi bên Phàn Dũng khoa trương cười lớn: “Mang mấy thứ khó nuốt này đến lừa gạt chúng tôi, không phải là muốn làm mất mặt Cố thiếu sao?”
Hạ Lê che miệng, hạ thấp thanh âm: “Chỉ là món hàng lại dám ảo tưởng chính mình được trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay, nghĩ bản thân là ai chứ?”
Thanh âm không lớn không nhỏ, khiến cho vài người khinh miệt cười vang một hồi.
Thương Hành chậm rãi mím môi, không nói gì.
Dựa theo tình tiết truyện gốc, Cố Lẫm lúc này hẳn là sẽ nhìn tới mặt mũi nhân vật chính, ngăn cản tiếng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đám hề này, không ngờ đối phương lại hoàn toàn coi thường mình, làm như không thấy.
Giống như thể hắn là một loại bệnh độc nào đó, liếc mắt thêm một lần là sẽ bị lây bệnh theo.
Thương Hành có chút ngoài ý muốn, đến tột cùng là ký ức của mình xuất hiện sai lệch, hay là đã xảy ra biến hóa nào mà mình không biết?
Bất luận là tình huống nào, Thương Hành cũng lười diễn tiếp vở kịch “hoàn khố” này.
Hắn kéo kéo khóe miệng làm như “xấu hổ”, như khó mà chịu nhục, nói với Cố Lẫm: “Thật xin lỗi, nếu Cố tiên sinh không có việc gì nói, tôi đi về trước.”
Nói xong, Thương Hành cũng không thèm nhìn tới những người khác, quay đầu bước đi.
“Cái trò gì đây.” Hạ Lê khoanh tay, bĩu môi.
Phàn Dũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Cố thiếu, tình nhân nhỏ của anh cáu kỉnh chạy rồi, hay là đuổi theo dỗ dành người ta về đi?”
Cố Lẫm chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn bóng dáng Thương Hành nhanh chóng rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mép cốc, khóe miệng giương lên ngạo mạn: “Đuổi theo? Cậu ta sẽ tự trở về.”
Ngữ điệu của anh vừa hờ hững vừa chắc chắn, đối với tương lai đã nhìn thấu chẳng thèm quan tâm.
*
Mưa to tới cũng nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa bầu không khí được rửa sạch đến trong suốt mỹ lệ, một áng mây hồng nhạt vắt ngang qua chân trời, phía sau là hào quang đỏ rực sắp lặn về trời tây.
Thương Hành đi ra khỏi câu lạc bộ, tìm được xe đạp cũ nát ở góc tường, lốp xe phía sau đã bị một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đâm thủng, xì hơi bẹp dí.