Cậu Tư Cộc Tính

Chương 27

Từ khi bắt đầu vào rừng thì đây là lần đầu tiên Tô Quan Sư nói chuyện tục..... mặc dù nó chả tục được bao nhiêu. Châu Tư Triết nhìn thấy được rất rõ, một người trong nhóm 5 người đó bất cẩn thu hút sự chú ý của con bọ ngựahi bắt đầu vào rừng thì đây là lần đầu tiên Tô Quan Sư nói chuyện tục..... mặc dù nó chả tục được bao nhiêu. Châu Tư Triết nhìn thấy được rất rõ, một người trong nhóm 5 người đó bất cẩn thu hút sự chú ý của con bọ ngựa to xác, sau đó thì cả nhóm bắt đầu loạn, đổ lỗi cho người đó rồi bắt đầu tháo chạy.

Châu Tư Triết: "Mấy người đó bất cẩn thôi, nhìn xem, họ bỏ chạy rồi kì."

Leonael: "Bọn họ nghĩ hai cặp giò đó có thể chạy đua được với bọ ngựa à?"

Mạnh Quang: "Thì ít nhất cũng phải chạy, không lẽ đứng đó chờ bị ăn à? Mày ăn gì lớn mà ngu thế."

Ô Lan hỏi Tô Quan Sư: "Cần giúp một chút không?"

Tô Quan Sư đen mặt gật đầu, phần kiểm tra thực chiến này có nghi hình, bọn họ có thể giúp mà lại đứng nhìn sẽ bị phê phán, nhưng hắn cũng tự biết lượng sức mình, làm sao mà thoát được mấy con bọ có vận tốc siêu nhiên với cái càng to đó.

Châu Tư Triết thấy Tô Quan Sư gật đầu liền nói: "Hiểu rồi!" Thế là cậu giương cung, ba mũi tên lạnh giá tụ lực lại trên dây cung. Con bọ ngựa đó quá nhanh, Châu Tư Triết cần vài giây để ngắm chuẩn và dự đoán vị trí.

Mũi tên rời cung lao thẳng về phía trước, chính xác ghim lên người ba con bọ ngựa xanh, bọn chúng ngã xuống đất phát ra một tiếng phịch nhỏ.

6 con bọ ngựa chết mất 3 con, thấy đồng bạn chết, ba con bọ còn lại liền nâng cao canh giác, nhưng chư kịp làm gì thì tụi nó cũng lần lược ngã xuống.

Châu Tư Triết dùng ngón cái quẹt mũi, cảm thấy mình thật cmn ngầu lòi, chiếc cằm nhỏ nhắn cũng hất lên cao, nói: "Em đã nói mà, tụi nó đối với em chỉ là muỗi."

Ô Lan cảm thán: "Đội trưởng, ông hên quá, nhặt được một đồng đội xịn xò con bò như này, kỳ này chúng ta không giật 3 hạng đầu thì nên đập đầu vào đậu hủ tự tử hết đi."

Tô Quan Sư biết Châu Tư Triết rất mạnh, ngay cả anh bây giờ cũng không đánh thắng được cậu, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy. Anh vừa vui vừa buồn bực, vui vì mình có một đồng đội mạnh, buồn bực thì ngoại trừ người này ra thì mấy người khác đều là gân gà.

Tô Quan Sư quyết định: "Chiến đấu không phải chỉ một mình em ấy, chúng ta cũng cần phải mạnh hơn để không kéo chân sau em ấy, trở về tôi sẽ nâng gấp đôi, không, gấp 3 huấn luyện cho mấy ông."

Ba người khác nháy mắt rêи ɾỉ, nhưng họ cũng biết bản thân không thể kéo chân sau được.

Tô Quan Sư đi lại chỗ xác bọ ngựa hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Châu Tư Triết rất tự giác đánh giá: "Không ổn lắm, năng lượng dùng quá nhiều, có chút phí, nhưng em vẫn chưa học được cách khống chế, lúc nào cũng để dư quá nhiều."

Ô Lan nghe vậy thì lo lắng: "Vậy bây giờ em còn bao nhiêu năng lượng? Đừng dùng tới nữa, năng lượng hồi lại lâu lắm."

Châu Tư Triết không lo cái này, năng lượng dùng đi có thể hồi lại thông qua nghỉ ngơi, nhưng cậu tiêu hao cũng không nhiều lắm, nói: "Thật ra mấy con bọ đó cũng gân gà lắm nên em không dùng quá nhiều năng lượng, chỉ là, khống chế vẫn chưa được tốt thôi."

Tô Quan Sư hiểu khả năng của cậu vì 2 người đã đấu với nhau rất nhiều lần, trong trường hợp sử dụng đại chiêu liên tục mà cậu có thể kiên trì đến cả ngày thì bắn vài ba mũi tên cỏn con sao có thể tốn bao nhiêu.

Tô Quan Sư: "Thực chiến sẽ giúp em quen khống chế hơn, trên đường tìm bọ cạp thạch hóa, gặp yêu thú đều sẽ tiến hành xử lí, được chứ, mấy ông cũng phải phối hợp, luyện tác chiến nhóm."

Châu Tư Triết: "Không lấy hạng nhất hả?"

Ô Lan: "Cũng chỉ là một buổi kiểm tra nhỏ thôi, đợi khi thi đấu liên minh mình lấy hạng nhất cũng không muộn."

"Ồ."

Kế tiếp 9 ngày, cả nhóm đi đi dừng dừng, mỗi lần thấy yêu thú đều nhào lên hăng máu. Yêu thú đơn lẻ con ổn, yêu thú đi thành bầy thì không chừa con nào.

Mạnh Quang và Ô Lan dụ bọn chúng lại, Tô Quan Sư dùng nước tấn công, Leonael dùng thánh lực dòng dõi chúc phúc, Châu Tư Triết từ xa biu biu biu mà bắn.

Ngày thứ 13 họ tìm thấy mục tiêu, bọ cạp thạch hóa. Mặc dù chỉ cấp 3 nhưng chúng khá cứng, Mạnh Quang lại đấm vài đấm mới phá hỏng lớp vỏ của nó được.

Cuối cùng thì đến điểm đến vào rạng sáng ngày thứ 15, đúng như họ nghĩ, bọn họ là mấy nhóm gần cuối trở về.

Tô Quan Sư cảm thấy bản thân có đột phá, thiết nghĩ nhóm bạn mình cũng thế nên đi xin phép ông nội cho mượn dùng máy đo cấp bậc.

Mỗi trường đều sở hữu một cái máy như thế, đôi khi các đại gia tộc cũng sắm cho mình một hai con để dùng, thứ này không tràn lan được bởi vì chúng cực cực kỳ đắc đỏ.

Hiệu trưởng tự mình giúp mấy đứa nhỏ khởi động máy đo, nhìn qua Châu Tư Triết đã trưởng thành rất nhiều so với lần đầu gặp mặt. Ông hài lòng gật đầu, giúp mấy đứa nhỏ kiểm tra.

Lúc đầu gặp mặt, ông thấy được sự mơ màng không xác định trong ánh mắt của Châu Tư Triết, vào trường đi học chỉ vì muốn thắng Tô Quan Sư cháu ông. Nhưng sau khi thắng được thì sao? Với tư chất của cậu ta thì rất nhanh, ngay cả ông cũng không thể thắng nó.

Một tài năng như thế đi sai đường thật đáng tiếc, ông liền nói nó phải cố gắng để đối phó với dị tộc, cho cháu mình ở cạnh nó đốc thúc đứa nhỏ này, kết quả rất đáng khen.

Môi trường kỷ luật nghiêm chỉnh trong quân đội và thời gian dài ở cùng với cháu ông, mặc dù đứa nhỏ này vẫn còn chưa kiên định vào tương lai lắm nhưng ông tin, có một ngày cậu sẽ không còn mờ mịt về tương lai nữa.

Hiệu trưởng nhìn kết quả kiểm tra có chút đứng hình, thầm than mình già rồi, chút kết quả này cũng chịu không nổi.

Tô Quan Sư cấp 13, Châu Tư Triết cấp 20, Mạnh Quang cấp, Ô Lan và Leonael cấp 12.

Mạnh Quang: "Bé Triết, em cắn thuốc ở đâu thế, cho anh cắn với."

Leonael: "Cái này....tôi cũng muốn cắn."

Tô Quan Sư: "Tăng cường huấn luyện, thực chiến sẽ làm mọi người quen thuộc và tăng cấp nhanh hơn, ông nội, con muốn dẫn đội mình đi vào rừng săn bắn."

Hiệu trưởng: "Đi đi, nhưng nhớ đi đăng ký, không được bỏ qua trình tự, chú ý an toàn. Nhớ là hai tháng sau sẽ tổ chức vòng loại ở trường cho giải đấu liên minh, đừng quên thời gian."

Tô Quan Sư: "Con biết rồi."

Châu Tư Triết bên này đang khoe khoang với ba người khác trong đội, cậu không biết mình lại sắp rời xa chăn ấm nệm êm của mình.