Tô Quan Sư chở Châu Tư Triết đến trước một toà nhà không tên, bước vào trong cũng thấy bình thường.
Tô Quan Sư: "Một phòng đấu luyện hai người."
"Được, phòng 204, đây là thẻ khoá."
Tô Quan Sư dẫn Châu Tư Triết đến thang máy, sau đó, Châu Tư Triết nhìn thấy anh bấm ô -2.
Châu Tư Triết: "Thì ra là được xây dưới đất ha, không biết ở dưới có đồ ăn không."
Tô Quan Sư: "Có thì có, nhưng chỉ là dịch dinh dưỡng, nếu muốn ăn ngon thì phải lên mặt đất mua."
Châu Tư Triết: "Ồ, anh bình thường lại rồi nè, ủa mà..."
Tô Quan Sư: "Không đợi cậu nói xong, lập tức nói: "Tới rồi." Anh quét thẻ, cánh cửa làm bằng hợp chất cứng rắn mở ra một lối đi, anh dẫn đầu đi vào.
Tô Quan Sư chỉ sợ, sau câu nói đó sẽ là một câu gì đó gây sóc, trời mới biết cái con người trong có vẻ vô hại này sẽ nói ra lời gì kinh hãi thế nhân.
Thời gian nửa tháng qua, mặc dù vì ẩn nấp để làm quen môi trường sống mới mà Châu Tư Triết đã kìm chế con thú hoang trong mình ra, nhưng dù vậy, cái miệng của cậu vẫn dư sức trêu chọc người da mặt mỏng.
Thiếu niên nhìn qua mới 16, gương mặt còn mang nét baby trẻ con, tưởng chừng là một nhóc ngoan ngoãn nhưng mỗi lần mỡ miệng điều phải khiến đối phương đâu tim.
Tô Quan Sư bấm vài cái nút trên cánh cửa, cánh cửa đống lại, sau đó, Cháu Tư Triết nhìn thấy căn phòng được bao phủ bởi một lớp chắn trong suốt.
Tô Quan Sư: "Tấm chắn này là để ngăn chặn đòn tấn công của người dùng sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc nhà đấu, yên tâm mà đánh đi."
Châu Tư Triết ra dấu ok, dấu ấn trên vòng tay Châu Tư Triết sáng lên, trên tay cậu lập tức xuất hiện một cây trường cung.
Tô Quan Sư: "Xem ra em rất vui, anh sẽ không nhường đâu, vì như vậy thì không tôn trọng đối thủ của mình."
Châu Tư Triết: "Ác quá đi, nhưng em không nói đc gì hết á."
Châu Tư Triết giương cung, nhiệt độ trong phòng đấu giảm xuống, một cơn lóc mang theo hơi lạnh tiến thẳng về hướng đối thủ.
Cơn lóc bị bức tường nước đột nhiên xuất hiện cản lại, nước hoá thành băng rồi vỡ vụn, cơn lóc cũng biến mất.
Tô Quan Sư: "Mở màng thôi mà dữ vậy, xem ra em rất muốn thắng, vậy thì!?"
Châu Tư Triết: "Ai cho anh cái ảo tưởng dùng cung thì không thể chơi cận chiến vậy hả! Ha ha ha." Cậu đạp đà nhảy lên, đạp thẳng chân vào mặt đối phương.
Tô Quan Sư nghiên người né đi một cú hiểm, nói: "Quên mất em chơi cận chiến! Lơ là rồi."
Châu Tư Triết đang ở đà rơi xuống đột nhiên dừng lại trên không trung, cậu bị giam vào một bong bóng nước.
Châu Tư Triết uống hết một ngụm nước, tức giận đem bóng nước đóng băng, nhảy ra phía xa lần nữa giương cung.