Tống Dực nằm ngủ ở hầm rượu cả đêm đến trưa ngày hôm sau thì anh mới tỉnh dậy rồi trở về phòng của mình,cả người của anh bây giờ nó đã nồng nặc mùi rượu rồi…Sau đó thì anh liền đi vào trong nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ.
30 phút sau anh đi ra thì cũng hơn 11 giờ rồi,anh mở điện thoại lên thì có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ mình …Sau đó thì anh cũng gọi lại cho mẹ mình,qua mấy giây sau thì bà ấy cũng nghe máy.
[ Alo,Tống Dực…Con và Mộng Ninh đã xảy ra chuyện gì vậy,tại sao con bé lại rời đi..].
[ Mẹ mọi chuyện là do Hà Uyển,cô ta uy hϊếp Mộng Ninh cho nên cô ấy mới bỏ con mà đi …]_ giọng nói của anh có chút nghẹn ngào.
[ Ừm,mẹ biết rồi chuyện này mẹ sẽ đòi lại cho con bé,con cứ yên tâm đi …]
[ À mẹ còn 1 chuyện nữa là con đang nghi ngờ Tiểu Yến chính là con của cô ta…].
[ Có chuyện này nữa sao …] _ Đài Tình không thể tin vào tai của mình nữa rồi.
[ Mẹ biết rồi,mấy chuyện này cứ để cho mẹ. Việc của con bây giờ là mau đi tìm Mộng Ninh về cho mẹ …]
[ Con biết rồi mẹ cứ an tâm …]
Sau đó thì Tống Dực cũng cúp máy rồi đi xuống nhà ăn cơm trưa,nếu anh không ăn cơm thì bệnh dạ dày sẽ tái phát một lần nữa …
Giờ này cũng đến giờ cơm trưa luôn rồi,Võ Sáng biết là mấy ngày nay tâm trạng của anh không tốt và hay dễ nổi nóng nữa,cho nên sau khi dọn thức ăn lên thì ông cũng đi ra ngoài.
Nhưng mà khi vừa mới đi ra phòng khách thì đã thấy Hà Uyển đi vào trong nhà. Không ngờ mấy năm không gặp rồi mà cô ta vẫn có mặt mũi đến đây,ông cũng có chút khó xử không biết là có nên tiếp đãi vị khách này hay không.
" Bác quản gia,bác nhớ cháu chứ …"
" Ừm đương nhiên là nhớ ra cô rồi,cô là diễn viên nổi tiếng mà … "
" Haiz,bác đừng nói như thế làm cháu ngại lắm …"_ Hà Uyển cười cười có chút giả tạo mà liếc nhìn khắp nhà.
" Tống Dực có ở đây không bác …"
" Có,cậu ấy đang ăn cơm để tôi đi gọi cậu ấy …"
" Không cần đâu, để tôi đi vào trong rồi "
Sao khi biết Tống Dực có ở nhà thì cô liền trở mặt ngay, rồi sau đó thì đi thẳng vào trong nhà ăn.Căn nhà này có nơi nào mà cô ta không biết chứ,dù gì thì cũng là bạn gái cũ của Hoắc Tống Dực mà …
Tống Dực đang ăn cơm thì nghe tiếng giày cao gót đang tiến lại gần mình,lúc đầu anh cứ nghĩ là Mộng Ninh nhưng không ngờ lại là người không mời mà đến.Đúng lúc anh đang định đi kiếm cô ta,ấy vậy mà bây giờ lại chủ động chạy đến đây.
" Tống Dực sao anh ăn cơm trễ thế …"_ Nói xong thì Hà Uyển kéo ghế ra rồi ngồi xuống bên cạnh của anh.
" Anh à em đến đây là muốn chăm sóc cho anh, anh có thấy không em vẫn là người quan tâm anh nhất chứ đâu có giống cô gái kia đâu,chắc chắn là Mộng Ninh bỏ đói anh có đúng không,cô ta đúng thật là chẳng ra gì mà … “”
‘’ Hà Uyển,cô chán sống hả "_ anh gằn giọng lên rồi quăng đôi đũa xuống bàn.
" Ai cho phép cô đến đây,ai cho phép cô nói vợ tôi như vậy …"
" Anh,anh xem cô ta là vợ sao …"
" Ừm, chẳng lẽ tôi phải xem cô là vợ.."
" Hà Uyển điều mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời là đã từng yêu cô đấy,chắc là lúc đó tôi đã ngu …"
" Anh …sao anh lại nói như vậy,đó là tình yêu của chúng ta mà …"
" Yêu hả? nhưng tôi thấy cô chỉ xem tôi là cái bàn đạp cho gia đình của cô mà thôi, những năm tháng yêu nhau cô chưa từng lo lắng hỏi thăm tôi dù chỉ là một câu, những lúc thì tôi mệt mỏi áp lực nhất thì cô đang ở đâu … "
" Em …em …"
Nhất thời thì cô ta cũng chỉ biết cứng họng mà thôi,bởi vì anh nói quá là đúng. Những năm tháng trước kia Hà Uyển cũng chỉ biết tụ tập chơi bời mà thôi,chứ đời nào mà biết quan tâm đến người khác.
" Tại sao cô lại uy hϊếp cô ấy hả? Cô dám lấy cha mẹ của người ta ra làm trò đùa như vậy,cô có xứng đáng làm con người hay không đây.. À phải rồi cô đang làm diễn viên mà cho nên lúc nào cũng biết đóng kịch ở trước mặt của người khác …"
" Em,em không có,sau anh lại vu oan cho em…"
" Vu oan hả …"_ Tống Dực tiến lại bóp cổ của cô ta thật mạnh rồi gằn giọng lên:" tôi đã điều tra hết rồi,mọi chuyện là do một tay cô dựng lên.. “”
" Nếu cô đã bắt cô ấy rời xa tôi vậy thì tôi sẽ hủy hoại sự nghiệp của cô …"
"“Anh …anh …a…đau …buông …buông ra …”
" Cậu …cậu chủ…buông cô ta ra đi nếu không sẽ xảy ra án mạng vậy …"
Tống Dực nghe ông quản gia khuyên ngăn thì anh cũng chịu buông ra thế là Hà Uyển liền té xuống đất.
" Khụ …khụ …ưm….đau quá …Tống Dực em không có làm mà,em không biết chuyện gì hết.."
" Em yêu anh mà sao anh không cho em một cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu …"
" Cô đóng phim nhiều quá cho nên hoá điên rồi có đúng không? Coi nghĩ là bản thân mình xứng với tình yêu này à, tôi khuyên cô mau tỉnh mộng đi."
" Anh tuyệt tình với em như vậy sao.."
" Đây là đáng đời cô,lúc có thì không có trân trọng đến mất đi thì mới hối tiếc.Trong lòng tôi bây giờ chỉ có một mình cô ấy mà thôi,cho dù không có cô thì cũng như vậy mà thôi. Tôi sẽ không ngu dại thêm một lần nữa …"
" Tuy bây giờ cô ấy không còn ở bên cạnh tôi nữa nhưng nếu mà tôi biết cô làm hại Mộng Ninh thì nhất định Hoắc Tống Dực này sẽ không tha cho cô đâu.."
Nói xong anh liền bảo vệ sĩ lôi cô ra ngoài,cả quá trình Hà Uyển cứ khóc lóc ỉ ôi không ngừng.Đúng là mệt chết mà,thứ mà đáng sợ nhất vẫn là lòng người,lúc trước anh cứ nghĩ cô ta chỉ ích kỷ thôi nhưng mà không ngờ lại trở thành con người độc ác như thế,cô ta có thể vì bản thân mình mà làm tất cả.
Cũng may là anh không có cưới cô ra về làm vợ chứ nếu không bây giờ anh sẽ hối hận một đời rồi,chắc lúc đó ông trời cũng đã ra dấu hiệu cho anh cho nên mối tình này mới đứt đoạn như thế.
Sau khi thấy cô ta đi ra khỏi nhà thì anh cũng đi lên lầu lấy hồ sơ rồi đi đến công ty làm việc. Chiều nay có cuộc họp với đối tác ở bên nước ngoài cho nên anh không thể không có mặt được, thôi thì sau khi làm việc xong thì anh sẽ lái xe đi tìm cô ấy vậy, chỉ cần Mộng Ninh vẫn còn ở trong thành phố này thì anh nhất định sẽ tìm ra cô ấy,nhất định sẽ tìm được.