Sau khi về nhà thì Hà Uyển liền gọi điện thoại cho Mộng Ninh, nhưng mà lúc này cô đã đi đến bệnh viện thăm Tiểu Yến rồi, điện thoại thì bỏ ở nhà cho nên không có ai nghe máy cả.
‘’ Hừ,mày được lắm dám không nghe máy luôn "
Hà Uyển đập tay xuống bàn rồi hét lên,tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ, phải chi lúc trước mình không bỏ đi thì mọi chuyện sẽ không như thế này …
Bây giờ mình muốn anh ấy, muốn anh ấy trở về bên mình … Nhưng mà có Kiều Mộng Ninh cản đường rồi,vậy cho nên nếu không có sự xuất hiện của cô ta thì anh ấy sẽ yêu mình như trước đây mà thôi.
__
Đến chiều thì Mộng Ninh cũng trở về nhà,cô đi vào trong bếp lấy một cốc nước lọc uống rồi mới lên phòng nghỉ ngơi..
Lúc này đây cô mới nhớ ra là từ sáng giờ mình không có đem điện thoại theo,sau đó cô mở điện thoại lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Hà Uyển … Nhìn lên dãy số này khiến cho cô có chút lo sợ, không biết là cô gái này đang muốn gì từ cô đây nữa … Chẳng phải là giao ước tận 2 tháng hay sao,mà bây giờ chỉ mới hơn 2 tuần lễ mà thôi..
Mộng Ninh không có can đảm gọi lại,cô nhìn một hồi lâu rồi cũng xoá nhật ký cuộc gọi bị nhỡ. Sau đó thì cô đi vào trong tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống khách chờ Tống Dực đi làm về..
Tầm 6 giờ tối thì Tống Dực mới tan ca,anh tắt máy tính rồi rời khỏi công ty..Từ hôm qua đến giờ anh khá là đau đầu về chuyện của Hà Uyển,cô ta đúng là dai như đĩa mà lúc nào cũng đeo bám anh không yên thì mới chịu …
Về đến nhà thì thấy Mộng Ninh đang ngồi ở phòng khách chờ mình,cái cảm giác này đối với anh thật sự rất hạnh phúc. …
" Mộng Ninh…""
" Ah …anh về rồi …""
Mộng Ninh đứng dậy rồi đi lại giúp anh cởϊ áσ vest ra, lúc này đây thì Tống Dực cũng chỉ biết cười mà thôi..
" Cám ơn em …,""
“” Không có gì,anh đi làm nuôi em thì em phải chăm sóc anh chứ. …,""
" Em đó đừng nói như vậy,anh là chồng em thì phải có bổn phận lo cho em chứ …"
" Vâng …anh ngồi nghỉ đi để em đi lấy nước cho anh. …,""
“” Cảm ơn vợ yêu …,""
4 phút sau thì đã có một ly nước mát,Tống Dực cầm lên rồi uống một hơi cạn …
" Anh nghĩ ngơi một chút đi,lát nữa lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm …"
" Ừm “”
" Nghe nói hôm nay em đến thăm Tiểu Yến hả "
" Vâng, em nhìn thấy con bé mà xót quá đi …Bị bệnh mà không có mẹ ở bên cạnh …"
" Người ta đã bỏ con mình rồi cho nên chắc cũng không có tốt lành gì đâu,anh thấy con bé bây giờ ở cùng với Tô Châu cũng tốt mà …,""
“’ Ừm, cũng may là còn có anh ấy chứ nếu không, em cũng không biết là con bé sẽ như thế nào nữa…,”"
“” Tô Châu nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Yến mà cho nên em cũng an tâm đi,nó là 1 bác sĩ giỏi …,""
" Vâng …""
Một lát sau thì Tống Dực cũng lên phòng tắm rửa còn cô thì ở trong bếp dọn cơm. …Cô ước gì lúc nào hai người cũng được như vậy, nhưng mà đó chỉ là ước mơ mà thôi cho nên nó sẽ không trở thành sự thật được..
Có thể đây là những chuỗi ngày hạnh phúc cuối cùng của cô và anh ấy,dù sao thì cô cũng chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa mà thôi. Thôi thì hạnh phúc được ngày nào thì hay ngày đó vậy,…
Cô vừa dọn cơm mà rơm rướm nước mắt, nhưng cô lại không muốn khóc bởi vì cô không muốn Tống Dực thấy hay là nghi ngờ điều gì cả, thôi thì mọi thứ cứ để cho nó đi theo tự nhiên đi …
Dọn cơm xong thì cô ngồi xuống ghế bới cơm sẵn rồi chờ anh xuống ăn,đồ ăn thì vô cùng thịnh soạn ngày hôm nay cô phải bắt anh ăn hết thì mới chịu. Đi làm cả ngày đã vất vả rồi, cho nên bây giờ cô phải tẩm bổ cho anh thật nhiều món mới được,có như vậy thì anh mới có sức khỏe và tinh thần làm việc …