Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 42: Té cầu thang

Đến trưa thì cô mới thức dậy,cả người của Mộng Ninh bây giờ rất đau nhức cô không thể đi xuống giường được nữa rồi,đầu cô rất đau.Cô gắn gượng lắm thì mới có thể ngồi dậy dựa vào thành giường,sau đó thì đưa tay lên sờ trán của mình.

" Mình sốt rồi sao "

Cô khẽ lắc đầu rồi đưa tay lấy điện thoại,cô gọi cho anh nhưng anh chẳng hề nghe máy,nực cười thật đấy.Cô tự cười cho số phận của mình.

Giờ này cũng hơn 11 giờ rồi,chắc anh ấy đang ở công ty.Mộng Ninh không gọi cho anh nữa,cô tự mình đứng dậy rồi đi vào trong nhà vệ sinh,ở đây ngoài bác quản gia ra thì không ai thích cô cả.Cho nên có nhờ vả thì cũng không được,cho nên cô đành tự giúp chính mình vậy.

Nhưng Mộng Ninh chưa đi được bao lâu thì đã té xuống sàn nhà,mông cô đập xuống đất nó đau đớn vô cùng.Qua vài phút sau thì cô cũng cố gắng đứng dậy lê thân thể của mình vào trong toilet.

Đứng trước gương,cô thấy cơ thể của mình toàn là dấu vết dâu tây mà anh để lại cho mình,ở bên cạnh đó còn có dấu cắn,da bị chầy và chóc da ra nữa …

" Tống Dực,anh thật sự nghĩ em là con người như vậy sao. …"

Mộng Ninh đứng trước vòi sen,dòng nước lạnh chảy xuống không ngừng …Nước cứ chảy xuống,trái tim cô cứ đau.

Cô đi ra ngoài dọn dẹp ga giường và quần áo,Mộng Ninh để nó vào sọt đồ dơ sau đó thì lấy 1 tấm ga giường mới trải xuống …Sau đó thì cô lại lên giường ngủ tiếp,bụng đã kêu đói nhưng cô chẳng muốn ăn gì cả.

Cho đến tầm 1 giờ chiều,cơ thể cô không chịu nổi nữa,cho nên liền cố gắng đứng dậy đi ra khỏi phòng.Thang máy ở xa thang bộ,còn thang bộ thì ở gần hơn.Lúc này cô định đi thang máy để tiết kiệm sức lực, nhưng không ngờ vừa mới đi ngang cầu thang thì sức lực không còn nữa,hai mắt cứ nhắm nghiền lại,hai tay cũng để ở giữa không trung. Và rồi chuyện gì đến thì cứ đến,Mộng Ninh lăn dài xuống cầu thang.Đám người hầu đang làm việc ở dưới nhà cũng hoảng hốt,hai mắt thì trợn trắng lên.

Lúc sáng cậu chủ bảo không cần gọi Mộng Ninh xuống ăn sáng,cho nên bọn họ cũng đành nghe lời và cũng không dám bén mảng đến,ấy vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện. Từ đêm qua thấy cậu chủ nóng giận như vậy thì bọn họ cũng không dám lại gần rồi,cho dù cậu chủ không nói thì cũng không ai dám lên phòng của hai người họ. Một phần vì sợ bị chửi,còn 1 phần còn lại là họ không thích Mộng Ninh đặc biệt là Tăng Thư.Cô ta đi tám chuyện khắp nơi,nói xấu Mộng Ninh với đám người hầu ở trong nhà, cho nên không có 1 ai thích hay là muốn ở gần cô cả.

Cùng lúc này Đài Tình là mẹ của Tống Dực đi đến,mục đích bà đến đây là xem con trai mình sống ra sao có đem bạn gái hay tình nhân về nhà hay không. Nhưng cũng không ngờ lại gặp một cô gái xinh đẹp với thân hình đầy máu như thế.

" Này cô gái …" _ bà hét lên sau đó thì lay lay người của Mộng Ninh

" Mau đưa cô gái này đến bệnh viện đi,nhanh lên …"

___

25 phút đi xe thì cũng đến bệnh viện,lúc này Tô Châu và Kiến Huy vừa mới đi ăn cơm về nhưng không ngờ lại gặp người quen ở đây, người quen đó chính là Đài Tình.

" Bác gái,bác đến đây khám sức khỏe à …"

" Không, không phải …Nhà của Tống Dực có một cô gái bị té cầu thang. "

Cả hai người họ nghe vậy liền đứng hình mất 5 giây:" là Mộng Ninh sao " _ cả hai người họ liền đồng thanh lên tiếng

" Bác không biết coi gái đó tên gì, chỉ biết cô gái đó rất trẻ …"

" Đó là bạn gái của thằng Dực đó bác,bác mau gọi nó đến đây liền đi.Còn Mộng Ninh cứ để cháu lo cho …"

Nói xong Tô Châu và Kiến Huy liền chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu.Mấy bác sĩ thấy có người xông vào thì liền lập tức dừng lại,họ cứ nghĩ là người nhà đi vào nhưng không ngó là hai trưởng khoa của bệnh viện …

" Bác sĩ Cao, tình hình của bệnh nhân như thế nào rồi"

" Không khả quan cho lắm, chúng tôi đã tiến hình chụp CT não và chân cho cô ấy “”"

" Được, được!! Nhanh lên một chút,cô ấy là người nhà của chúng tôi "

" Ừm "

Sau khi chụp CT xong xuôi thì bác sĩ cũng tiến hành phẫu thuật cho Mộng Ninh,cả người cô đầy máu khiến cho bác sĩ phải ái ngại …Đầu bị chấn thương,chân thì bị va đập. Cũng may là không có gãy xương chứ nếu không sẽ khó lành lắm đây …

Đài Tình ngồi ở bên ngoài chỉ biết khấn vái cầu bình an cho Mộng Ninh mà thôi,lúc nãy bà nghe Tô Châu nói đây là bạn gái của con trai mình thì bag vui lắm, nhưng cũng buồn vì con bé đã bị thương,và nguyên nhân bị thương như thế này cũng là do thằng nghịch tử đó mà ra.

Võ Sáng liên tục gọi cho Tống Dực nhưng đối phương vẫn không nghe máy,ông khẽ thở dài rồi cất điện thoại vào trong …

" Ông về nhà nấu cháo và đem quần áo đến cho con bé đi …"

" Vâng,vậy còn cậu chủ thì sao …"

" Haiz" _ bà khẽ thở dài,lúc này đây mà gặp được nó chắc hẳn phải cho nó ăn vài bạc tay để cho đỡ tức mới được.

" Cho vệ sĩ đến công ty nói với nó đi,còn nếu không muốn về thì thôi.Dù sao bao năm qua tôi cũng chán với lối sống của nó rồi…""

" Bà chủ bà đừng nghĩ tiêu cực như vậy,cô Mộng Ninh này thật sự không giống như mấy cô gái lần trước đâu.Cậu ấy còn bảo người làm trong nhà gọi cô ấy là phu nhân nữa,khi hai người họ ở bên nhau tôi thấy cậu ấy cười nhiều hơn.Còn về chuyện hôm nay chắc là do cậu ấy ghen tuông mà thôi,đêm qua có người đưa cô Mộng Ninh về cho nên cậu ấy mới sinh lòng ghen tuông như thế "

" Thật sao …"

" Vâng, tôi nói toàn là sự thật "

" Ừm, thôi ông về chuẩn bị đồ đi …"

Võ Sáng gật đầu rồi liền rời đi,Đài Tình ngồi đó có chút thẫn thờ,bà đưa mắt nhìn vào phòng cấp cứu.Có thật là cô gái này có thể thay đổi cuộc sống của con trai mình hay không đây? Những gì mà ông Võ Sáng nói là sự thật nhưng lại khiến cho bà khó tin quá đi,liệu đây có phải là mảnh ghép còn lại trong cuộc đời của Tống Dực hay không.