Thập Niên 80: Quân Tẩu Bận Trồng Rau Trên Cao Nguyên Tuyết

Chương 9

“Không có chuyện đó đâu, thím ạ. Vài ngày nữa cháu sẽ đưa con bé lên bệnh viện lớn trên thành phố kiểm tra, xem nguyên nhân là gì.”

Bà thím này khá chất phác, thường trò chuyện với Tiền Đa Đa, thật lòng quan tâm đến đứa trẻ.

“Phải đi kiểm tra đó, đứa trẻ đáng yêu thế này, đừng để là chuyện không hay!” Bà thím vỗ tay Tiền Đa Đa.

“Chỉ có bà mẹ chồng thiếu suy nghĩ của cháu mới la lối om sòm, chẳng qua là sinh được hai đứa con trai thôi mà, làm như ghê gớm lắm! Dù sao đứa trẻ này cũng là cháu ruột của bà ta, sao bà ta không nghĩ tốt cho cháu mình chứ?”

Bà thím rất thích Tiền Đa Đa, nhà mẹ đẻ có tiền, bản thân lại chăm chỉ, giỏi giang, bình thường không nói nhiều với mẹ chồng, là một nàng dâu tốt.

Nhưng bà mẹ chồng nhà họ La lại không biết quý trọng, suốt ngày làm cao, sau khi sinh con gái thì càng bắt bẻ nàng dâu.

“Lên thị trấn phải đi bảy tám dặm, cháu bế con bất tiện lắm, sao không để con ở nhà…” Bà thím chưa nói hết câu, chợt hiểu ra.

“Ôi, thím thật ngớ ngẩn, đường xa thế này, hay để con bé ở nhà thím đi.”

“Không cần đâu, thím ạ, tiện thể cháu đưa con bé đi dạo luôn.”

Nghe nói để mình ở lại, Tiểu Nhã nắm chặt áo mẹ, Tiền Đa Đa cảm nhận được, từ chối ý tốt của bà thím.

Nguyên chủ thật thà, ngày nào cũng để con ở nhà, tự mình ra đồng làm việc, đứa trẻ không ít lần bị mẹ chồng ghét bỏ, mắng nhiếc, nên mới sợ bị mẹ bỏ lại như vậy.

Tiền Đa Đa thầm thở dài, nhìn đôi tay mình, thô ráp, khô nứt, lòng bàn tay có vết chai và nhiều vết xước.

Ở nhà mẹ đẻ tuy cũng làm việc, nhưng đều là việc nhẹ nhàng, đến nhà họ La thật sự bị coi như lao động nam.

Đến mùa thu hoạch, may nhờ mấy anh trai đến giúp, nếu không mình và bố chồng chắc chắn mệt chết.

Em chồng là người học hành, tuy cũng ra đồng thu hoạch nhưng thân hình yếu ớt, làm không được bao nhiêu.

Đến bưu điện thị trấn, Tiền Đa Đa bỏ thư vào hòm, tiện thể hỏi có thư của mình không, nhân viên bưu điện xác nhận xong liền bảo không có.

Cũng phải thôi, chồng cô đóng quân ở cao nguyên tuyết, gửi một lá thư rất khó khăn, phải nhờ xe vận chuyển đi qua mang ra rồi gửi.

Một lá thư đi mất cả tháng là nhanh.

“Tiểu Nhã, con đói không? Chúng ta đi tìm gì ăn nhé.” Tiền Đa Đa bế con tìm quán ăn.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, thị trấn rất vắng, quán trà cùng quán ăn đều không có mấy người.

Trước cửa quán ăn, trên bếp lò đang hấp một cái xửng lớn, bên trong là bánh bao, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của bột mì.

“Đồng chí, cho tôi ba cái bánh bao, thêm một bát canh cải thảo.” Tiền Đa Đa lấy khăn tay ra, bên trong gói tiền và tem phiếu.

Hai mẹ con ngồi trong quán từ từ ăn, Tiểu Nhã ôm cái bánh bao thịt thơm phức, cắn từng miếng nhỏ.

“Đa Đa!” Bố Tiền dẫn mấy cán bộ xã đến ăn trưa, vừa vào đã thấy con gái mình.

“Bố, sao bố lại ở đây?” Tiền Đa Đa không ngờ gặp bố ở đây.

“Đi ăn với các đồng chí trong xã, con đến làm gì?” Bố Tiền đi tới, bế cháu ngoại lên.

Các cán bộ xã gật đầu chào bố Tiền rồi đi thẳng vào phòng riêng, không đứng ngoài gây chú ý.

“Ông ngoại!” Tiểu Nhã khẽ gọi.

“Ôi, cháu ngoan của ông, bánh bao ngon không?” Bố Tiền thấy con gái ăn uống đạm bạc thì rất xót ruột.

“Ngon ạ!” Cô bé cười tươi, rất đáng yêu.

Đây là lần đầu Tiền Đa Đa thấy con gái cười, Tiểu Nhã biết ai yêu thương mình, lúc này con bé thật sự thoải mái và vui vẻ.

“Hết tiền rồi à? Sao lại ăn ít thế này?” Bố Tiền xót con gái nên liền gọi phục vụ: “Cho tôi một đĩa thịt xào ngũ vị hương, một đĩa thịt kho tàu!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin