“Cái này... chúng tôi chẩn đoán là động kinh, nếu cô có nghi vấn gì thì có thể đến bệnh viện lớn trong thành phố để kiểm tra.” Bác sĩ cũng sợ chẩn đoán sai nên lên tiếng khuyên nhủ.
“Bây giờ làm sao mà chữa trị đây?” Tiền Đa Đa thương tiếc nhìn đứa bé trong lòng mình.
Cô bé không biết gì về bệnh tình của mình, lo lắng chộp lấy thìa cơm trong tay mẹ để đưa đồ ăn vào miệng.
“Bệnh viện huyện của chúng tôi chỉ có trình độ như thế này mà thôi, ngoài ra cũng không có phương pháp điều trị nào tốt. Tuy nhiên, căn bệnh này có một đặc điểm là khi lớn tuổi sẽ tự giảm bớt, có vài trường hợp về sau gần như không bao giờ tái phát lại, miễn là bệnh nhân không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ là được.”
Bác sĩ dùng kiến thức y khoa của mình để giải thích cho người nhà bệnh nhân hiểu.
“Vậy thì buổi chiều chúng ta xuất viện đi.” Tiền Đa Đa nói không chút do dự.
Bởi vì không có phương pháp điều trị nào tốt, nên cuối cùng chỉ có thể kê một ít thuốc rồi quay về nhà dưỡng bệnh.
“Khi phát bệnh phải nằm nghiêng, nhét khăn hoặc một que nhỏ vào miệng, đừng để cô bé cắn đứt lưỡi, cũng đừng để chất nôn làm tắc khí quản, một lát sau tình hình sẽ thuyên giảm.”
Trước khi rời đi, bác sĩ còn cố ý dặn dò mấy điều cần lưu ý.
“Về rồi hả?” Nhìn thấy Tiền Lão Ngũ ôm cháu gái đi vào, con dâu đi theo ở phía sau, bà La nhàn nhạt hỏi một câu.
“Vâng.” Tiền Đa Đa không thân với người mẹ chồng này, bởi vậy cũng không muốn nói nhiều.
“Nó mắc bệnh gì vậy? Còn vội vàng đến bệnh viện tiêu một đống tiền, chậc chậc, lãng phí cả bó tiền chứ ít đâu.” Bà La liếc nhìn cháu gái rồi tấm tắc nói.
Một món hàng lỗ tiền mà còn xem như bảo bối, cũng chỉ có mình nhà cô có tiền nên mới chịu chi được vậy.
“Không có bệnh gì cả.” Tiền Đa Đa suy nghĩ một lát mới đáp.
Con gái bị bệnh động kinh không phải là chuyện tốt, Tiền Đa Đa không muốn nhiều người biết, cũng không muốn người ta chỉ trỏ con bé.
Dù cô không phải là mẹ ruột của đứa trẻ này, nhưng bản thân cô cũng là phụ nữ nên biết con gái ở thời đại nào cũng có rất nhiều khó khăn, sơ hở là sẽ mang tiếng.
Nhất là ở thời đại này mà còn mắc phải loại bệnh lạ không thể chữa khỏi thì chắc chắn sẽ bị kỳ thị.
“Tôi thấy là bệnh động kinh chứ gì?” Bà La nhếch môi trợn mắt, ra vẻ ta đây thông minh.
Hôm qua lúc nhìn thấy bà ta đã nói thầm trong lòng rồi, bây giờ không kìm được nữa mà nói toạc ra.
“Lúc trước nhìn cô eo dày mông to, tôi còn tưởng cô mắn đẻ lắm, kết quả lại sinh ra đứa con gái lỗ vốn, vẫn là đứa đòi nợ, cũng không biết nhà họ La này tạo nghiệt gì mà lại bị vậy nữa!”
Kể từ khi nguyên chủ sinh ra con gái, bà La ngày nào cũng chì chiết mấy lời này, hiện tại lại nhịn không được mà giở bài cũ ra.
“Tạo nghiệt cái gì? Mẹ mới là người há mồm là khẩu nghiệp thì có, chừa lại chút đức cho mình đi, con bé chính là cháu gái ruột của mẹ đó.” Tiền Đa Đa cau mày, cảm thấy cực kì chán ghét bà già này.
Cô là Tiền Đa Đa đến từ thời hiện đại, tính cách năng nổ không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn không phải là “Tiền Đa Đa” suốt ngày phải nhẫn nhịn rồi nuốt cơn giận của mình xuống.
Thấy cách bà ta không ngừng gây chuyện như vậy thì hẳn là nguyên chủ đã phải chịu đựng rất nhiều ở trong cái nhà này.
Mặc dù nhà mẹ đẻ rất giàu có nhưng nguyên chủ vẫn phải tuân theo chuẩn mực của thời đại này đó là ngu hiếu và thuận theo.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin