Mùa Hè In Dấu Mối Tình

Chương 2

Hạ Vân dựa vào cửa kính, không kìm nén được cảm xúc phập phồng trong lòng, nước mắt giống như những hạt ngọc rơi rụng, từng giọt lớn rơi xuống đất.

Năm đó khi rời khỏi nhà, cô không biết trời cao đất dày mà nói ra những lời hùng hồn, nói rằng chắc chắn sẽ cho ông thấy thành công** của cô, nhưng hôm nay, cô xám xịt trở về, thành công thì không thấy đâu, nhưng lại có thêm một đứa bé.

*Trời cao đất dày: kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại

*Thành công(人样) ở đây có thể được hiểu là "hình dáng của một người," nhưng trong ngữ cảnh này, nó mang ý nghĩa của việc thể hiện bản thân một cách tự tin, qua phẩm chất và thành tựu cá nhân.

Nơi này là nơi lúc trước cô luôn muốn nhanh chóng thoát ra, bây giờ lại trở thành nơi an toàn nhất để cô trở về.

Mà người đàn ông vạm vỡ trước mặt này, mới là người đáng tin cậy nhất trên thế giới.

Hạ Vân vừa xấu hổ vừa khó chịu, lau đi những giọt nước mắt, bước vào phòng điều hòa, đứng cách xa người đàn ông vài bước, cúi đầu mở miệng, hàng ngàn hàng vạn chữ cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Cha ơi, con xin lỗi.”

Bề ngoài của Hạ Minh Viễn là một anh đẹp trai lạnh lùng, nhưng động tác ôm em bé lại vô cùng thành chơi, bởi vì chính Hạ Vân cũng được ông bồng bế nuôi lớn như vậy. .

Ông cũng không trả lại em bé cho Hạ Vân, mà ôm bé vào lòng nhẹ nhàng lắc lư, duỗi chân dài ra, móc một cái ghế dựa bằng nhựa đặt trước mặt Hạ Vân, trầm giọng nói: “Nói đi, mấy năm qua con đã làm gì rồi?”

Hạ Vân ngồi trên ghế, căng thẳng liếc trộm ông một cái, trong ấn tượng của cô, cha luôn là người lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc, nhưng cũng hiếm khi tức giận, ngoại trừ chuyện cách đây bốn năm trước, ông đuổi theo cô đến tận bến xe, nổi trận lôi đình kéo cô về nhà, lần đó ông đã thực sự tức điên .

Sau đó cô lại lén trốn đi, gọi điện thoại cho ông nhưng ông cũng không nhận, về sau, cô đã thay đổi thành gửi tin nhắn báo bình an cho ông.

Hơn bốn năm nay, tin nhắn báo bình an vẫn không hề dừng lại, nhưng cô cũng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện khác.

Cô biết mỗi tháng cha vẫn luôn chuyển tiền vào thẻ của cô, số tiền còn khá nhiều, cũng đủ để cô sống thoải mái ở thành phố lớn, nhưng từ sau khi cô tìm được công việc, đã không còn tiêu tiền trong tấm thẻ đó nữa.

“Con…” Hạ Vân căng thẳng nuốt nước miếng: “Con đã hẹn hò với một người đàn ông hơn hai năm, không cẩn thận có em bé, anh ta bảo con phá thai, con không nỡ nên sinh nó ra, nửa tháng trước, vợ anh ta tìm tới cửa, con mới biết là anh ta đã kết hôn nhiều năm rồi…”

Lúc ấy cô thật sự rất tuyệt vọng, trước tiên là nghĩ đến chuyện về nhà, sau khi phân vân vài ngày, mới thu dọn đồ đạc trở về.

Trong phòng kính im lặng một lúc, dường như Hạ Vân có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cô lại lén nhìn trộm cha, thấy ông đang cắn chặt răng hàm sau, như thể đang tức giận, nhưng lại nhanh chóng đè nén xuống.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy ông mở miệng nói: “Trở về là ở tạm thời, hay là không đi nữa?”

“Con... Con có thể không đi không?” Cô nhỏ giọng thì thầm.

“Hừ.” Hạ Minh Viễn hừ lạnh, nói với giọng điệu không tốt: “Tùy con.”

Ông không nói thêm gì nữa, trả em bé lại cho cô, hỏi: “Con muốn sống ở đây, hay là ở chỗ bà nội của con?”

Hạ Vân không đứng dậy nhận em bé, mà đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy eo người đàn ông, giọng mang theo nức nở gọi ông: “Cha ơi, cha ơi... Con xin lỗi, cha mắng con vài câu đi mà.”

Thân thể Hạ Minh Viễn cứng đờ, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Mắng con thì có tác dụng gì sao?”

Lúc trước ông ra tay đánh cô, nhưng cô vẫn chạy trốn đấy thôi.

“Nếu mắng con có thể làm cho con thấy tốt hơn, vậy cha càng không thể mắng con, con cứ tiếp tục khó chịu như vậy đi.” Nói xong, ông dứt khoát đẩy cô ra, đặt em bé trở lại trong vòng tay của cô, còn mình thì lại đi ra ngoài làm việc.

Chỉ là tâm trạng vẫn luôn nóng nảy không thể tập trung làm việc được.

Có khách hàng gọi điện thoại đến, Hạ Minh Viễn nằm dưới gầm xe trả lời, bên kia hỏi ông buổi chiều có rảnh không, muốn lái xe tới đây sửa, ông trực tiếp từ chối: “Không rảnh, đừng đến đây.”

“Tôi là khách hàng VVVIP của anh đó!” Bên kia nói đùa.

“Có là ông trời tới thì cũng không rảnh.” Hạ Minh Viễn dứt khoát cúp điện thoại.

Trong phòng máy lạnh, Hạ Vân ôm đứa nhỏ lén lau nước mắt một lúc, bé con vẫn còn thức, bập bẹ ê ê a a với cô, Hạ Vân nhìn đứa bé đáng yêu này, không thể buồn nổi nữa, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đứng dậy đi ra ngoài nói với Hạ Minh Viễn: “Cha, con muốn ở trên lầu, đi dọn dẹp một chút trước đây.”

Toàn bộ tòa nhà này đều thuộc về gia đình bọn họ, kể từ khi nơi này được xây xong, Hạ Vân vẫn luôn sống ở đây.

Người đàn ông trông như đang bận rộn dưới gầm xe, nghe vậy thì đáp lời: “Để vali đó đi, cha mang lên cho con.”

Cô ôm em bé, nên không thể xách vali lên lầu ba được, Hạ Vân cũng không từ chối, quen thuộc bước lên cầu thang từ bên trong cửa hàng.

Mọi thứ trong nhà vẫn giống như trước khi cô rời đi, quen thuộc đến nỗi như thể cô chỉ đi ra ngoài có bốn tiếng, chứ không phải bốn năm.

Cha sống một mình trong một ngôi nhà rộng rãi như vậy, khi rảnh rỗi, liệu ông có thỉnh thoảng nhớ đến cô không.

Giờ phút này, Hạ Vân mới nhận ra mình tàn nhẫn đến mức nào, từ khi còn trẻ cha đã một mình chăm cô, vất vả nuôi nấng cô khôn lớn, nhưng khi cô vừa mới trưởng thành, đã nhẫn tâm rời bỏ ông bốn năm.

Phòng của Hạ Vân vẫn giống như trước kia, rõ ràng là thường xuyên được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô biết rằng, cha vẫn luôn cứng miệng mềm lòng!

Em bé vặn vẹo vài cái trong vòng tay cô, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng lại bắt đầu cọ xát ngực Hạ Vân, là đang tìm núʍ ѵú.

Thấy vậy, Hạ Vân cũng không quan tâm đến mấy chuyện khác nữa, ngồi trên ghế sô pha gỗ trong phòng khách, vén quần áo và áo ngực lên, lộ ra cặρ √υ' bự nặng trĩu.

Đầṳ ѵú đỏ thẫm đã sớm bị em bé mυ'ŧ vừa đỏ lại vừa sưng, cô khéo léo lấy một bên đầṳ ѵú cọ vào miệng em bé, giây tiếp theo, núʍ ѵú đã bị đứa nhỏ tham ăn ngậm vào trong miệng, mυ'ŧ từng ngụm một.

Cô rũ mắt xuống, nghịch mái tóc của em bé một cách yêu thương, nhỏ giọng thì thầm: “Bé cưng, đây là nhà của mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, không bao giờ đi nữa.”

Cánh cửa lớn kêu lách cách một tiếng rồi bị đẩy mở ra, Hạ Minh Viễn mang theo một chiếc vali bước vào, hình ảnh đầu tiên trông thấy là con gái để lộ hai bầu vυ' bự đang cho con bú.

Hạ Minh Viễn: “...”

Hạ Vân: “...”