Mỗi khi bà nội không cho Tiếu Tiếu ăn kẹo, Tiếu Tiếu sẽ hay ngồi xổm trên mặt đất giả bộ thành một cây nấm để báo cho bà nội biết rằng bé đang không vui. Thế là bé con cảm thấy chắc chắn bà nội của chị gái này cũng không cho chị ăn kẹo rồi.
“Chị ơi, kẹo kẹo~”
Chiếc kẹo bình thường nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô bé như đột nhiên nổi bật lên giống một chiếc kẹo phiên bản phóng đại.
Hứa Vũ Huyên thấy bé con vậy mà lại cho mình kẹo, lòng hơi bất ngờ và vui mừng. Nhưng cô ấy đã lớn thế này rồi, sao có thể không biết xấu hổ nhận kẹo của trẻ em được chứ.
Hứa Vũ Huyên định từ chối nhưng khi đối mặt với gương mặt tươi cười đáng yêu kia, cô ấy lại sợ mình sẽ đả kích hy vọng chia sẻ của bé con.
“Cảm ơn Tiếu Tiếu.”
Tiếu Tiếu trông thấy chị gái cười, người tí hon trước ngực chị cũng nâng đầu lên lộ ra gương mặt tươi cười, bé vui vẻ nói: “Đừng hách khí!”
“Ha ha ha, không phải đừng hách khí mà là đừng khách khí nha.” Tôn Thi Duyệt nghe giọng nói non nớt ngọng nghịu của bé, sửa lại cho bé xong thì vươn tay tới: “Bé ơi, chị cũng muốn ăn kẹo kẹo.”
“Kẹo kẹo ngọt ngào lắm, Tiếu Tiếu thích kẹo, chị gái cũng thích kẹo~”
Tôn Thi Duyệt thấy bé con lẩm bẩm một hồi còn tưởng rằng bé không nỡ cho cô ấy kẹo, không ngờ sau khi lẩm bẩm xong bé lại móc ra thêm một chiếc kẹo bỏ vào tay cô ấy.
Đứa bé này sao mà ngoan ngoãn đáng yêu quá vậy!
Tôn Thi Duyệt nhìn chiếc kẹo vị dâu tây trong tay, không nhịn được hỏi: “Cục cưng ơi, em thích màu sắc gì thế?”
“Kẹo kẹo dâu tây nà!”
Người lớn hỏi một đằng bé con trả lời một nẻo, nói xong bé lại móc một chiếc kẹo ra khỏi yếm của mình, vô cùng thuần thục vặn mở giấy gói, nhét kẹo vào miệng. Gương mặt nhỏ phồng lên lộ ra nét mặt thỏa mãn.
Bé con ngậm chiếc kẹo thoang thoảng mùi dâu tây càng khiến cho Tôn Thi Duyệt muốn ngay lập tức ôm bé về nhà.
“Chị biết em thích ăn kẹo dâu rồi, vậy thì em cũng thích màu của dâu tây đúng không?”
Tôn Thi Duyệt còn đang trêu đùa bé con, Hứa Vũ Huyên đã phát hiện ra mẹ của bé đang đi đến, nhanh chóng duỗi tay chọc chị họ nhắc nhở cô ấy một chút.
Dư Hiểu Diệp nghe thấy âm thanh nhìn về phía cổng, phát hiện ra con gái nhỏ đang nói chuyện với hai cô gái trẻ, trong đó có một người là khách quen của tiệm, lúc này cô mới không vội vã đi tới ngay mà tiếp tục làm xong công việc trong tay trước.
“Chúc mừng năm mới.” Dư Hiểu Diệp xong việc đi ra cửa chào hỏi hai khách hàng, sau đó nhìn về phía con gái mình bảo: “Tiếu Tiếu, con ăn mấy cái kẹo rồi?”
Lúc con gái hai tháng tuổi chồng cô không may qua đời nhưng do cửa hàng mới mở đang nợ chồng chất nên cô không thể chìm đắm trong đau khổ quá lâu, chỉ đành gửi con ở chỗ mẹ chồng, bản thân nỗ lực kiếm tiền trả nợ.
Nghĩ đến con gái mới sinh chỉ được uống sữa mẹ hai tháng, thời gian làm bạn bên cạnh con của cô ít đến đáng thương nên Dư Hiểu Diệp luôn cảm thấy con gái thiệt thòi, cho dù biết trong túi con có rất nhiều kẹo cô vẫn không nhẫn tâm tịch thu hết.