Chỉ Thiếu Chút Nữa Là Nói Ta Là Thần Tiên

Chương 15: Anh ấy đã trở lại

Lần này đến lượt Kỳ Thiên Hà kinh ngạc.

Tuy không biết mình bị nhìn thấu như thế nào, nhưng cổ họng cậu giật giật, lịch sự từ chối: “ Anh có vẻ hơi lớn tuổi rồi.”

Ước tính rằng anh ta sẽ trở thành một ông già trước cả cậu luôn ấy.  Hà Mạnh Lâm biết đối phương có thể coi thường thực lực của mình, sau này vì đạt được địa vị cao hơn trong tổ chức, Hà Mạnh Lâm nhanh chóng chứng tỏ giá trị của mình: “Tôi có thể lôi kéo thêm những người chơi khác.”

Hắn quen biết rất nhiều người chơi tự do.

Đối mặt với thái độ cực kỳ trịnh trọng, Kỳ Thiên Hà cảm thấy có gì đó không ổn, giải thích thêm: “Tôi thành lập hạng mục này là để có người hỗ trợ khi về già.”

"Ai mà không như vậy?"

Hạ Mạnh Lâm bất đắc dĩ nhếch môi, thế lực của tổ chức tà ác đã xâm nhập vào hiện thực, có thể một ngày nào đó gia đình hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Suy nghĩ này đã củng cố niềm tin của hắn “ tôi hứa sẽ mang theo ít nhất năm người”.

Năm? mục tiêu nhỏ có thể được hoàn thành một phần tư rồi.

Kỳ thiên Hà chấn động, ánh mắt bắt đầu đảo quanh, ho khan một tiếng: “Làm lớn như vậy có vẻ không tốt lắm đâu.”

Hà Mạnh Lâm sửng sốt một lúc và hiểu ngay rằng nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ thu hút tổ chức tà ác chú ý tới.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ lén liên lạc với những người chơi khác." Dừng một chút, hắn nắm chặt nắm tay: "Chúng ta nhất định phải âm thầm cố gắng, sau đó làm cho mọi người kinh ngạc."

"?"

Kinh ngạc...mọi người?

Rất tốt, hiện tại Kỳ Thiên Hà có thể khẳng định bọn họ không phải đang nói về cùng một chuyện.

Cậu không biết mình bị hiểu lầm cái gì, cũng không buồn giải thích, con nuôi, Kinh Bảy Ngày, không thể c**ng... Những thứ này tự nhiên không thể phổ biến rộng rãi.

“ Ngươi chỉ không thể chịu đựng được việc phải chia tay năm mầm non đó.”

Tiếng con vẹt vang lên trong đầu cậu, trực tiếp phân tích tâm lý của Kỳ Thiên Hà.

Sau khi bị vạch trần, Kỳ Thiên Hà vẻ mặt không thay đổi, liếc nhìn Hà Mạnh Lâm: “Mọi người đều có được thứ mình cần.”

Cậu có lẽ có thể đoán được đối phương muốn làm gì, người chơi tự do thành lập liên minh hoặc bang hội linh tinh, đến khi tuổi già có được nơi nương tựa... Nhìn ra ý tưởng là phải cung cấp năm hiểm một kim để thu hút nhiều người chơi tham gia hơn.

Nếu dự án này có thể trở nên lớn hơn thì cũng không có hại gì cho cậu, Kỳ Thiên Hà không khinh thường tay trắng lập nghiệp, sẵn sàng giúp đỡ các thành viên tương lai của tổ chức trong khả năng của mình, nếu gặp phải cổ phiếu tiềm năng có ý nghĩa đầu tư lớn, cậu sẽ tư vấn tâm lý nửa giá tại phòng khám của chính mình, trong số một trăm người luôn có một người biết ơn... có thể để lại cho một vòng tuyển chọn mới trong tương lai.

Thái độ của cậu rất tùy ý, thực chất vẫn là không tin sẽ có bao nhiêu phát triển, dù sao cậu là người mới, sức thuyết phục không cao.

Điều quan trọng nhất lúc này là nâng cao sức mạnh của chính mình.

"Sức mạnh..." Kỳ Thiên Hà lẩm bẩm.

Không có sức mạnh thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Cậu nhắm mắt lại và kể cho con vẹt nghe vài câu chuyện về ba mươi năm ở Hà Đông và ba mươi năm ở Hà Tây, trích dẫn những tác phẩm kinh điển, cuối cùng cậu kết luận: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Ngươi phải chăm chỉ luyện tập, tương lai chúng ta nhất định sẽ có một vị trí trong trò chơi !" "

Vẹt: “…” Đem ăn cơm mềm ăn đến nhiệt huyết như vậy, cũng là một bản lĩnh.

Kỳ Thiên Hà không giao lưu với nó nữa, đột nhiên nhìn về phía Hà Mạnh Lâm: “Anh từ đâu suy ra nhân vật anh cần đóng có mâu thuẫn với Mục Cường?”

“Trong thùng rác có những bức vẽ bị rách.” Hạ Mạnh Lâm nhún vai: “Trong phòng này ngay cả một cây bút cũng không có. Sau này tôi mới phát hiện trong phòng Mục Cường có rất nhiều bức tranh.”

Xé tác phẩm của người khác là cách bộc lộ cảm xúc trực tiếp nhất, bạo lực nhất.

Hà Mạnh Lâm từ trong tủ lấy ra một đống mảnh nhỏ, đều đã bị xé thành từng mảnh, hắn nói thẳng: “Không thể khôi phục lại được, ta đã thử rồi, trong đó không chỉ có một tác phẩm.”

Kỳ Thiên Hà không chút do dự ghép các mảnh lại với nhau.

“Viên thuốc được tìm thấy ở đâu?”

Hà Mạnh Lâm: "Tìm thấy nó trong khoảng trống trên sàn nhà ở góc chết của phòng tắm tại thời điểm phát hiện Phùng Quân chết."

Nghe vậy, Kỳ Thiên Hà kinh ngạc nhướng mày, cậu không ngờ chi tiết nhỏ như vậy lại có thể bị phát hiện, cậu thật sự không nên dễ dàng xem thường bất kỳ người chơi nào.

Hạ Mạnh Lâm nhìn cậu đi loanh quanh trong nhà, không khỏi nói: "Cậu đang tìm cái gì? Ta có thể giúp."

Kỳ Thiên Hà lắc đầu: "Không cần."

Nói câu không dễ nghe, thì kỹ năng thăm dò của Hà Mạnh Lâm có thể so sánh với chó tìm kiếm và cứu hộ, có lẽ cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều chi tiết, mục đích của những thứ này trong phòng chỉ là gợi ý rằng người chơi cần đi theo đúng lộ tuyến nhân vật.

Vừa nói, cậu vừa nhìn chằm chằm vào lịch trên bàn thêm hai giây, sau đó đặc biệt mở ra lịch sử phát lại hình chiếu. Mới một ngày trước khi bọn họ tiến vào phó bản, nguyên chủ đang xem phim.

Hà Mạnh Lâm lúc này đã hoàn toàn bình phục và nói đùa: “Giống như mọi người đều mất trí nhớ khi thức dậy vậy”.

Tôi không nhớ mình từ đâu đến và tại sao tôi phải giả làm người trên một hòn đảo biệt lập.

Thở dài, hắn chuẩn bị đi xuống lầu, hắn vừa gặp phải nguy cơ sinh tử, hiện tại chỉ muốn đi đến chỗ đông người, trước khi rời đi hắn do dự hỏi: “Còn muốn đi đến vách núi không?”

Kỳ Thiên Hà: "Không cần, hệ số rủi ro quá cao."

Nếu đã vi phạm các quy tắc và bị kẻ sát nhân nhắm đến, mà còn lại chạy vòng quanh, thì khác nào đang tìm kiếm cái chết.

Hai người cùng nhau đi tới cửa, trước khi Hạ Mạnh Lâm đi xuống cầu thang, Kỳ Thiên Hà hỏi hắn: “Theo cách nhìn của anh, phó bản cấp B khó đến mức nào?”

Hà Mạnh Lâm suy nghĩ một chút rồi nhận xét: “Trên mức trung bình.”

Dù sao hắn cũng là một người chơi cũ có đầy đủ kinh nghiệm: “Thực lực của hung thủ chỉ có thể coi là trung bình. Nếu độ khó của phó bản không tập trung vào hung thủ, mấu chốt để phá giải nó nhất định phải là bối cảnh của câu chuyện. "

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Cô Cốc và những người khác không muốn hoàn thành mục tiêu sống sót cao nhất, có quá nhiều điều không chắc chắn trong việc khám phá bối cảnh của câu chuyện, dễ dàng gây ra tình trạng tử vong hơn.

Nghe xong, Kỳ Thiên Hà hơi nhếch khóe miệng, tựa hồ có chút vui mừng.

Kỳ Thiên Hà không cùng Hà Mạnh Lâm xuống lầu cũng không về phòng, Kỳ Thiên Hà một mình đi đi lại lại trong hành lang.

Trong hành lang im lặng, có vẻ như mối nguy hiểm sẽ xuất hiện từ những vết nứt trên tường vào giây phút tiếp theo.

Vẹt: "Đừng lảng vảng quá lâu."

Hành lang không rộng rãi, trong trường hợp khẩn cấp rất khó ẩn nấp.

Kỳ Thiên Hà thỉnh thoảng gõ lên tường, kiểm tra xem tường có kiên cố không, một lát sau, cậu bắt đầu đo khoảng cách giữa các phòng.