Người đàn ông trung niên là người bình tĩnh nhất, nhanh chóng bắt tay Kỳ Thiên Hà: “Mục Cường.”
Cố ý che giấu thông tin cũng không có tác dụng mấy, nếu như có người thật sự muốn tìm ra dấu vết ở thế giới thực, nếu dựa vào đặc điểm khuôn mặt vẫn có thể tìm ra.
"Kỳ Thiên Hà." Kỳ Thiên Hà ánh mắt đảo qua những người này, cảm giác được sự ẩn ẩn đề phòng cùng... kỳ dị hữu hảo.
Cậu chưa kịp làm quen thì một giọng nói vang lên trong đầu:
[Biệt thự Cinephile: Độ khó B.
Giới thiệu bối cảnh: Có một kẻ sát nhân khủng khϊếp đang ẩn nấp trong biệt thự.
Mục tiêu sống sót tối thiểu: Sống sót thành công trong bảy ngày
Mục tiêu sinh tồn cao nhất: tìm ra manh mối ẩn giấu và khám phá bộ mặt thật của kẻ sát nhân
Lời khuyên: 1. Các ngươi là một nhóm mâu thuẫn nhưng đoàn kết. 2. Đừng tin bất cứ ai trong phòng này.
3. Ngươi là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất. ]
Khi lời nhắc trò chơi trôi qua, mọi người về phía những người chơi gần đó, ánh mắt vô thức chuyển động, một cỗ căng thẳng khó tả lan tràn.
Gợi ý đã nói rằng kẻ sát nhân đang nằm trong số bọn họ.
Hạ Mạnh Lâm trực tiếp mở cửa sổ trời, thẳng thắn nói: “Trong chúng ta để đối phó sát nhân rất dễ dàng, trò chơi hạn chế người chơi gϊếŧ chóc, muốn gϊếŧ người, nhất định phải có biện pháp cụ thể, người này nhất định phải khác với những người khác. "
Kỳ Thiên Hà cau mày, trước đó chỉ có cậu từ trong phòng tỉnh lại, những người chơi còn lại tựa hồ đều ở trong đại sảnh.
Có vẻ như Cô Cốc và Thẩm Thiền đã biết nhau ngoài hiện thực, ba người còn lại dường như đã từng chạm mặt nhau trước đó, loại bối cảnh gϊếŧ người ẩn giấu này là dễ nhất để hình thành một nhóm nhỏ, và có thể cậu sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên bị nhắm vào.
Vì tránh về sau càng thêm nhiều tình huống bất lợi, Cậu cố ý cười lạnh: "Dù sao tôi cũng không phải sát nhân..."
Dừng một chút, âm cuối cùng kéo dài: "Nếu không trò chơi này cũng quá không chừa cho người ta đường sống."
Cậu là người mới, không biết gì, đóng vai trò như vậy gần như tương đương với cái chết chắc chắn.
Câu này trong tai người khác có một ý nghĩa khác.
...Nếu tôi là kẻ gi*t người, mọi người ở đây sẽ trở thành hủ tro c*t.
Lời nói thô b*o, nhưng hợp lí, trong mắt những người chơi khác, nếu để một người trở về ở cấp độ đỉnh cấp của trò chơi đóng vai sát nhân thì những người khác làm sao có thể sống sót?
Thân là bác sĩ tâm lý, Kỳ Thiên Hà giỏi quan sát lời nói và cảm xúc của người khác, cậu đã sớm phân tích, Cố Cốc và Mục Cường dễ thu phục hơn, trong số những người này, Hạ Mạnh Lâm là người có tính cách bốc đồng nhất, từ thái độ lúc xuống lầu của cậu vừa rồi thì có thể thấy hắn dễ dàng làm trái lại.
Kỳ Thiên Hà nói xong lời này, cậu đã chờ Hà Mạnh Lâm phản bác, liền đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
Khi đó Hà Mạnh Lâm mới nhận ra rằng lời nói của mình là nhằm vào Kỳ Thiên Hà, bất kể người này có phải là sát nhân hay không, nếu đem người đắc tội nặng nề, thì đối phương thực sự muốn hạ độc thủ, chắc chắn anh ta sẽ là người đứng mũi chịu xào. Trong lòng anh rung động, lập tức nói: "Tôi nghĩ..."
Kỳ Thiên Hà ánh mắt sáng lên, cậu đi tới.
Hà Mạnh Lâm dứt khoát nói: " Cậu nói đúng, cậu nói đúng.. mọi thứ đều đúng!"
"..."