"Sự giàu có, tuổi thọ, quyền lợi... Chỉ cần tham gia vào trò chơi này và giành chiến thắng, bạn có thể chọn bất kỳ thứ gì trong số đó."
Đây là lần thứ mười bốn giọng nói này xuất hiện trong ba tháng qua.
Trong khoảng thời gian này Kỳ Thiên Hà đến bệnh viện kiểm tra, kết quả khám sức khỏe bình thường, cậu cũng đi kiểm tra tâm thần, không có vấn đề gì, cuối cùng đành phải hỏi ý kiến bố mẹ.
"Nói thật đi, nhà chung ta có hệ thống mà tổ tiên truyền lại không vậy?"
"Hệ thống? Đó là gì?"
"Là thứ khiến con người tiến bộ thông qua áp bức, nhưng chỉ cần tuân theo, ta có thể đạt tới đỉnh cao nhân sinh."
“Ő, đó không có phải chày cán bột không?"
“...”
Xác định đó chắc chắn không phải vấn đề của bản thân. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỳ Thiên Hà lần đầu tiên đáp lại giọng nói này.
“Thắng thì có thể được lợi lớn, nhưng nếu thua thì sao?"
"Xui xẻo."
Kỳ Thiên Hà trầm mặc một lát: “Ngoài ta ra, còn có người khác tham gia không?"
“Số lượng người chơi ngày càng tăng lên mỗi khoảnh khắc."
"Tức là, trong tương lai, trạng thái tinh thần của con người sẽ trở thành một vấn đề lớn." Kỳ Thiên Hà trầm ngâm một lúc, lật qua hướng dẫn ứng tuyển: "Chuyên ngành tâm lý học sẽ trở nên phổ biến."
"...”
"Ta nghĩ trường đại học này là tốt nhất. Nó rất tốt. Với thành tích của ta, việc vào học sẽ không thành vấn đề."
Một tháng sau, Kỳ Thiên Hà đã thành công bước vào Đại học Thiên Hải hàng đầu với kết quả xuất sắc.
.
Bốn năm đã trôi qua.
Khi hoàng hôn đến gần, ánh sáng còn lại chói lóa nhưng dịu nhẹ.
Thảm thực vật xanh tươi tốt treo trên bậu cửa sổ và trải dài xuống sàn, khiến căn phòng tràn ngập cảm giác sống động.
Đây là phòng khám tư nhân cao cấp với các bác sĩ tâm thần hàng đầu, chủ yếu dành cho giới tài phiệt và một số người nổi tiếng.
Khách hàng có lịch hẹn hôm nay là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, lịch lãm, dễ gần nhưng ánh mắt lại sắc bén, có lẽ vì có quá nhiều việc phải lo nên trên đầu người đàn ông trung niên đã lấm tấm vài sợi bạc.
Người đàn ông tên là Liễu Thiên Minh, lúc này hai tay tùy ý đặt trên người, lúc nói chuyện tựa hồ như đang bàn chuyện làm ăn: “Nghe nói cậu có một phương pháp độc đáo có thể giúp người mất ngủ chìm vào giấc ngủ.
Kỳ Thiên Hà cười ôn nhu: “Nhiều nhất là cải thiện thôi, bên ngoài đồn thổi hơi quá đáng.”
Ánh mắt Liễu Thiên Minh dừng lại trên một dòng chữ treo trên tường: Trò chơi đã qua không còn quay lại, thiên hạ thịnh vượng. Ánh mắt ông ta hơi thay đổi, hỏi: “Bác sĩ Kỳ cũng thích chơi game à?"
Kỳ Thiên Hà nói: “Lúc còn trẻ người non dạ nên tôi cũng đam mê nó một thời gian.”
Kỳ thật những năm cấp hai cậu thường xuyên đến quán net không thiếu ngày nào nên bị bố mẹ liên thủ chặn đánh.
Liễu Thiên Minh đột nhiên hỏi một câu kỳ quái: "Việc điều trị của bác sĩ Kỳ hiệu quả như vậy, cậu có hứng thú cứu giúp nhiều người hơn không?"
Kỳ Thiên Hà có chút bối rối trước câu hỏi này, nhưng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp và trả lời: "Tôi đã qua cái tuổi muốn trở thành anh hùng rồi."
Kết thúc chủ đề này đúng lúc, anh tập trung vào vấn đề mất ngủ.
Kỳ Thiên Hà đã học tập chăm chỉ chuyên ngành tâm lý học và có đủ tài năng, nên cậu ấy là một trong số ít nhà trị liệu thực sự có khả năng thôi miên.
Hai giờ sau, khi Liễu Thiên Minh rời khỏi phòng khám, sự mệt mỏi của ông ta đã biến mất một nửa.
Sau khi nhìn chăm chú Kỳ Thiên Hà thật sâu, ông ta cầm ô rời đi.
Kỳ Thiên Hà nhìn khách đi xuống lầu, nụ cười chuyên nghiệp nhạt đi, vươn vai thở phào nhẹ nhõm: “Việc hôm nay kết thúc."
Buổi tối có thể đến quán thịt nướng ăn xiên nướng rồi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.
Vừa quay người lại, màn hình máy tính lờ mờ sáng, trước bàn phím xuất hiện một con vẹt, móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, giống như ánh mắt sắc bén của nó lúc này.
“Rất vui vẻ?"
Giọng nói quen thuộc làm cho thần kinh căng thẳng của Kỳ Thiên Hà thoải mái một chút.
Chính giọng nói này đã luôn muốn kéo cậu vào trò chơi.
Vẹt: "Ta đọc trên Internet rằng nếu một người đàn ông đã yêu nhau vài năm mà không chịu kết hôn thì về cơ bản anh ta sẽ không bao giờ kết hôn... Tương tự như vậy, thái độ này có thể áp dụng cho bất cứ điều gì. Ví dụ, Ngươi lần nào cũng nói ta chờ một chút, ta đã chờ ngươi bốn năm rồi."
Kỳ Thiên Hà bình tĩnh đáp: "Trong bốn năm qua, ta vẫn luôn nghiêm túc cân nhắc có nên tham gia trò chơi hay không, nếu không tại sao ta không cự tuyệt ngươi một cách rõ ràng chứ? "
Vẹt một lời nói thẳng: "Ngươi cần phải có chứng minh thân phận của mình. Đó là thân phận của người chơi."
Nghe vậy, vẻ mặt Kỳ Thiên Hà hơi thay đổi. Đúng vậy, cậu dựa vào điều này rồi dùng lời nói gợi ý để thu hút người khác đến phòng khám của mình. Nếu không, một phòng khám tâm lý mới mở, dù chất lượng chuyên môn có cao đến mấy, những ông lớn với thân phận và địa vị thi làm gì thèm liếc nhìn tới chỗ này.