Sau khi chống đẩy thì lại gập bụng, rõ ràng còn mệt hơn ngày thường nhưng tốc độ tích lũy năng lượng lại chậm hơn rất nhiều. Lòng Trương Đạt Dã đang nhỏ máu, đám Thiên Long Nhân chết tiệt này!
Cả nhà Goodman đã sớm quen với chuyện Trương Đạt Dã rèn luyện bất cứ lúc nào rồi. Bọn họ cũng từng hỏi lý do, Trương Đạt Dã chỉ nói rằng cậu quá yếu, không có cảm giác an toàn.
Bọn họ tưởng Trương Đạt Dã đã gặp chuyện gì khủng khϊếp trên biển. Sau đó phu nhân Molly rất chu đáo nấu thêm mấy vài món thịt cho bữa cơm. Tuy Trương Đạt Dã càng ngày ăn càng nhiều, nhưng không ai trong gia đình phàn nàn cả.
Về phần Tom, nó chỉ ước gì không cần ra ngoài để nó được nằm ườn trên ghế sô pha cả ngày. Điều có thể khiến nó thay đổi vị trí chỉ có thức ăn ngon và ánh nắng mặt trời.
Thật vất vả vượt qua ngày hôm nay. Sáng sớm hôm sau, Trương Đạt Dã quay về với cuộc sống bình thường. Sau khi sạc đầy năng lượng, cậu nóng lòng muốn tìm một con hẻm không có người để bắt đầu triệu hồi:
[Chúc mừng ngài nhận được: Diêm*10, bẫy chuột*1]
[Đã gửi đến cột vật phẩm.]
[Diêm: Loại diêm có thể bốc cháy khi quẹt vào gần như mọi vật chất.]
[Bẫy chuột: Rắn chắc và rất nhạy, chất lượng đáng tin cậy, là đạo cụ bẫy chuột Tom yêu thích nhất, tuy rằng nó luôn tự làm mình bị thương.]
Trương Đạt Dã không lạ lẫm gì với bẫy chuột, suốt hai mươi ngày nay cậu đã lấy được tổng cộng 6 cái rồi. Không hổ là đạo cụ bẫy chuột mà Tom yêu thích nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy loại diêm này. Nghe nói diêm thời trước đều giống như vậy, tùy tiện quẹt vào đâu cũng cháy được. Chẳng qua là tính an toàn của loại diêm này không cao cho lắm, nếu không bảo quản đúng cách thì rất dễ tự bốc cháy. Bởi vậy nên sau này mới có loại diêm an toàn hơn, chỉ cháy lên khi quẹt vào hông hộp đựng diêm.
Nhưng với Trương Đạt Dã mà nói, loại diêm cũ tiện lợi hơn nhiều. Dù sao cũng có cột vật phẩm ở đây, tính an toàn không phải là vấn đề.
Trương Đạt Dã dứt khoát xếp diêm và pháo ở hai ô chứa vật phẩm cạnh nhau.
Lúc này, Tom kéo áo Trương Đạt Dã, nhắc nhở cậu nhìn tình huống xung quanh… Bọn họ bị bao vây rồi.
Bốn người đàn ông lưng hùm vai gấu tay nắm đao, rõ ràng không có ý tốt.
‘Đại Khảm Đao’ Sward, treo giải truy nã 800 vạn belly, nghe có vẻ không mạnh cho lắm, hơn nửa là vì gϊếŧ nhiều người quá nên tiền thưởng mới nâng cao như vậy.
Hôm qua Thiên Long Nhân vừa đi, hôm nay đã chạy đến bên ngoài mảnh đất không hợp pháp để gây chuyện. Có thể là cảm thấy hải quân và quan viên chính phủ sẽ phái người hộ tống Thiên Long Nhân về điểm xuất phát, dẫn đến binh lực bên này không đủ chăng?
Trương Đạt Dã bị vây quanh thì hơi hoảng, nhưng cũng không luống cuống cho lắm.
Dù sao cậu có rất nhiều đạo cụ dùng được, cùng lắm thì uống bát sữa thần kỳ kia thử hiệu quả xem thế nào.
Nhưng phải để Tom thử trước đã: “Tom, lên! Xử lý hắn!”
Một câu giúp Tom kéo đủ thù hận.
(Quá trình chiến đấu xem chi tiết ở chương 1: )
Trương Đạt Dã còn tưởng Tom sẽ rút hai cây súng ra khoe khoang kỹ thuật bắn súng, không ngờ lại dùng phương pháp đầy tính hài kịch như vậy để kết thúc chiến đấu.
Tóm lại, kết quả là Trương Đạt Dã và Tom cùng nhau dùng xe đẩy kéo Sward và ba đàn em của gã đi đến căn cứ hải quân.
Cậu đã hỏi rõ vị trí từ lâu, nơi hải quân đóng quân là hòn đảo số 66, cách hòn đảo số 59 Trương Đạt Dã đang ở không xa lắm.
Bởi vì sáng sớm, người đi đường chưa đông, Trương Đạt Dã kéo bốn người đàn ông vạm vỡ đi đường cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Trương Đạt Dã đi dọc cây cầu giữa hai đảo nhỏ ra khỏi phạm vi hòn đảo số 59, đánh dấu lần đầu cậu đủ can đảm bước chân khỏi thôn Tân Thủ.
Nhưng khi xuống khỏi cầu, chiếc xe đẩy giản dị lăn lộc cộc, đầu của Sward bị va chạm nhẹ.
“Đau quá....” Sward mở to mắt, nhớ lại chuyện vừa rồi bị một con mèo đùa bỡn thì cảm thấy nhục nhã và tức giận: “Thằng quỷ nhỏ khốn kiếp, cả con mèo chết tiệt kia nữa! Lại dám....”
Phựt~
Trong cơn tức giận, Sward giật đứt dây thừng trên người.
Trương Đạt Dã nghe thấy giọng của gã đã ý thức được không đúng, trước khi gã xông tới thì cậu đã tiến hành phương pháp chiến đấu dự phòng vừa quyết định:
Lấy pháo và diêm ra;
Quẹt diêm lêи đỉиɦ đầu Tom;
Châm dây pháo ném tới;
Kéo Tom lùi lại.
Một cây pháo nhỏ không đến một centimet đập thẳng vào mặt Sward, Sward thậm chí còn tưởng mình chỉ bị muỗi đốt một cái, không hề đoái hoài mà vẫn xông về phía Trương Đạt Dã.
Nhưng…
Đoàng!
Ánh lửa kịch liệt, khói đen dày đặc.
Trương Đạt Dã và Tom đều ngoáy ngoáy lỗ tai. Cái thứ đồ chơi này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn khi phóng pháo kép lúc nhỏ.
Khói bụi tan hết, toàn thân Sward đều bị nhuộm thành màu đen, nấc cụt sặc ra một ngụm khói đen: “Đây.... là cái gì....”