One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 14: Thu Xếp Tạm Thời

“Vội thế cơ à?” Molly hỏi, “Goodman vừa nãy nói em trai muốn tìm một chỗ làm công nhỉ?”

Trương Đạt Dã gật đầu: “Vâng, ít nhất giải quyết vấn đề cơm ăn trước, rồi cân nhắc cái khác sau.”

Goodman yên lặng sờ mái tóc húi cua của mình, cười nói: “Nếu như vậy, chỗ của tôi có một công việc thích hợp với cậu.”

Trương Đạt Dã cho rằng hắn muốn dẫn mình đến bến tàu làm việc, lắc đầu nói: “Cháu có thể không làm được công việc đóng thuyền, nếu không hiểu nghề mộc chỉ sẽ gây thêm phiền phức cho ông chú thôi?”

“Ha ha, yên tâm, không phải kêu cậu đi đóng thuyền, thể trạng như em trai không làm được.” Goodman cười to, thân thể nhỏ bé của Trương Đạt Dã ở trong mắt hắn thật sự yếu như một con gà con.

Cháu yếu như vậy thật xin lỗi... trong lòng Trương Đạt Dã lặng lẽ cà khịa, cho dù là chuyên gia thể hình ở thế giới ban đầu ở trước mặt ông chú đóng thuyền này, chỉ sợ cũng là một quyền ngang ngửa quái vật.

Dường như đột nhiên ý thức được giễu cợt người khác như vậy không tốt lắm, Goodman nhẹ nhàng ho một tiếng tiếp tục nói: “Là như thế này, tôi thấy dáng vẻ của em trai, cảm giác là được giáo dục không tệ nhỉ?”

Trương Đạt Dã gật đầu: “Thân phận của cháu trước khi tới đây vẫn là học sinh.”

Goodman mong chờ nhìn cậu, nói: “Vậy thì tốt quá, thật ra tôi muốn mời em trai tới dạy cho nhóc con thối nhà tôi một khoảng thời gian.”

“Cháu? Trình độ của cháu có thể không cao như chú tưởng tượng đâu....” Trương Đạt Dã không biết nên dạy cái gì, mình cũng không hiểu lắm về tri thức của thế giới này.

Goodman không thèm để ý nói: “Không sao, chỉ cần dạy nó biết chữ và đếm số đơn giản là được.”

Nói ra chú có thể không tin, cháu cũng vừa mới biết chữ viết của thế giới này.... Trương Đạt Dã nghĩ thầm nếu chỉ là dạy biết chữ và đếm số vấn đề không lớn, hơn nữa gia đình Goodman thoạt nhìn còn khá đáng tin cậy, đi ra ngoài một lần nữa tìm công việc còn có thể gặp phải ông chủ lòng dạ hiểm độc nữa.

“Nếu như thế, vậy cháu quấy rầy một khoảng thời gian nữa.” Trương Đạt Dã đồng ý, nếu như vậy ít nhất tạm thời có nơi dừng chân.

Về phần ăn nhờ ở đậu gì đó, hiện tại cậu cũng không có tiền ở quán trọ không phải sao?

....

Rào rào rào....

Trương Đạt Dã tắm rửa ở trong phòng tắm của nhà ông chú Goodman.

Sau khi đồng ý ở đây dạy học tại nhà, Molly lập tức đi thu dọn một phòng khách, còn chuẩn bị cho Trương Đạt Dã quần áo tắm rửa và đồ dùng tắm rửa.

Lúc hỏi về đứa con của bọn họ, Molly nói Bayer đi chơi ở chỗ lão Bob, kêu Trương Đạt Dã tắm rửa nghỉ ngơi một chút trước, chờ ngày mai rồi bắt đầu vào học.

Mà Goodman phải trở về làm việc, trước khi đi hắn còn nói trở về sẽ nghe ngóng tiền lương của gia sư, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Trương Đạt Dã gì đó.

Trương Đạt Dã vui mừng bản thân may mắn gặp được người tốt, sau đó khách và chủ nhà mạnh ai nấy làm chuyện họ muốn.

Sau khi thoa xong dầu gội cho mình, Trương Đạt Dã cũng chà cho Tom một thân bọt biển, khắp trên người mèo đều bị bọt biển màu trắng bao trùm, chỉ lộ ra hai con mắt.

Nghe nói mèo dùng dầu gội của người không tốt lắm, nhưng.... Tom cũng không phải con mèo bình thường gì.

Lúc này Tom ngồi trên ghế đẩu nhỏ, một tay chống má vui sướиɠ hưởng thụ sự phục vụ tắm rửa kỳ cọ của Trương Đạt Dã.

Cậu xối sạch sẽ bọt xà phòng trên người Tom, Nó lắc người rũ nước, đảo mắt đã lại là một con mèo mới tinh.

Kế tiếp Trương Đạt Dã ngồi xổm xuống, Tom đạp lên ghế đẩu, cầm khăn mặt chà lưng cho Trương Đạt Dã, đừng nhìn Tom vóc dáng nhỏ bé, sức lực trên tay không kém chút nào.

Trương Đạt Dã vừa hưởng thụ sự phục vụ chà lưng của Tom, vừa nhìn hai gò má lõm sâu của mình trong gương.

“Chỉ là năm ngày ăn không đủ no, thật sự có thể khiến người ta đói thành như vậy sao?”

Bởi vì không có trải nghiệm như vậy, Trương Đạt Dã không dễ phán đoán, luôn cảm thấy thay đổi lớn như vậy thật sự có chút khoa trương.

“Nhưng mà nếu Tom đã đói gầy rồi, vậy thì có lẽ mình cũng bình thường....”

Trương Đạt Dã đột nhiên phát giác chỗ không đúng, quay đầu hỏi: “Tom, sao mày nhanh như vậy đã phục hồi như cũ rồi?”

Tom nghiêng đầu, không hiểu Trương Đạt Dã đang kinh ngạc cái gì nữa, đói lâu thì trở nên gầy, ăn no rồi sẽ béo lên, đây không phải chuyện rất bình thường à?

Trương Đạt Dã muốn đập nát đầu của cái con mèo này để nói cho nó biết chuyện đấy đếch bình thường tí nào luôn.

Nhưng khi nghĩ đến nó là Tom thì Trương Đạt Dã lại bình thường trở lại, có thời gian để làm thế còn không bằng đi nghiên cứu bàn tay vàng của mình thì hơn.

Cậu ấn tay phải lên vòng tròn bên trên mu bàn tay trái, chữ số 72% nằm ở giữa vòng tròn tối xuống rồi biến thành từng đường vân nho nhỏ, cấu thành một ma pháp trận.