Chương 1:
Đầu hạ gió ấm, thúc giục cây hoa hòe trong đình viện nở rộ, từng đóa hoa màu trắng ngà chụm lại với nhau, treo đầy phía trên đầu cành cây.
Thang Ấu Ninh nhón mũi chân, vươn tay hái lấy chùm hoa.
Ống tay áo mỏng nhẹ trượt từ cổ tay xuống, dưới ánh mặt trời, làm da nàng như ngọc nhẵn, lấp lánh bắt mắt, nhất thời có ảo giác như đang cùng hoa hòe tranh sắc.
Từ xa Lăng Như nhìn thấy cảnh này, hai mắt đăm chiêu thầm đánh giá.
Ban đầu nàng không tin có kẻ dám nhét vào trong phủ nhϊếp chính vương một đứa ngốc, chẳng những không thể lấy lòng, ngược lại còn đắc tối với người.
Cho đến khi nhìn thấy Thang Ấu Ninh này, nàng mới phải thừa nhận rằng, dù đầu óc cô nương này không sử dụng được, nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.
Không biết một thân da thịt này đã được nuôi dưỡng như thế nào, thật sự là trắng hệt như ngọc, mịn như làn da trẻ con, không tìm thấy chút tì vết.
Màu da đẹp đã đành, dáng người còn tuyệt không thể tả, Lăng Như vẫn luôn hoài nghi, hằng ngày Thang Ấu Ninh đều ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ đều chỉ nuôi bộ ngực kia thôi sao.
Khối thịt mềm kia cùng phồng đến mức sắp chịu hết nổi rồi.
Ôi.
Trong tay Lăng Như nắm quạt tròn, cảm thán ông trời thật là bất công, sao người xinh đẹp bẩm sinh kia không phải là nàng cơ chứ.
Tư Vân phát hiện ra Lăng Như, khuỷu tay dài chọc Thang Ấu Ninh một cái, nhắc nhở: “Lăng di nương đến rồi.”
Thang Ấu Ninh ngước mắt nhìn lại, đúng là như vậy, lập tức hô lên: “Lăng di nương, có thể hái một cái giúp ta được không?”
Thang Ấu Ninh chỉ khóm hoa rậm rạp trên đầu, nàng dùng sức nhón chân nhưng vẫn với không tới.
Dáng người Lăng Như mảnh khảnh cao gầy, cao hơn nửa cái đầu so với Thang Ấu Ninh, chỉ cần thẳng tay là có thể hái được, chỉ là nàng không thích.
“Đợt hoa hòe đầu tiên đã được hái đi làm bánh ngô cho ngươi rồi, lần này ngươi lại muốn nữa?”
Dù trời không quá nóng, nhưng nàng vẫn phe phẩy quạt tròn, ra cửa còn phải bung dù, nàng không muốn phải mất sức đi ngắt hoa cỏ, làm cho cả người đầy mồ hôi đâu.
Thang Ấu Ninh lắc đầu, “Lần này không dùng hoa hòe làm bánh, là dùng để nấu cháo, cho nhũ nương ăn.”
Nhũ nương đã lớn như vậy rồi, ban đêm sợ nóng đá văng chăn, cảm nhiễm phong hàn, đang rất khó chịu.
“Ngươi cũng rất quan tâm đến lão bà tử đó nhỉ,” Lăng Như cầm một phiến lá xanh trong tay: “Chứng đau đầu của vương gia phát tác, ở trong phủ tĩnh dưỡng, không hề gặp ngươi, làm sao ngươi đưa cháo cho hắn ăn được?”
Đôi mắt đen láy của Thang Ấu Ninh nhìn nàng, không đáp lời.
Thang Ấu Ninh vẫn chưa hiểu, chuyện này thì có liên quan gì, vì sao phải đưa đồ cho vương gia ăn?
Tư Vân đứng bên cạnh tiếp lời: “Vương gia không thích bị người khác quấy rầy, nương tử của chúng ta không dám tùy tiện.”
“Vậy cũng không sai…” Lăng Như che miệng cười: “Các ngươi còn không biết, Lâu di nương bị Trần quản gia cấm túc một tháng, cửa viện bị khóa chặt!”
Thang Ấu Ninh không có phản ứng gì, Tư Vân lại dò hỏi: “Tại sao ạ?”
Vị trí sân viện của các nàng rất yên tĩnh, số người lui tới với Thang Ấu Ninh có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên tin tức gì họ đều không biết.
Lăng Như cong khóe môi: “Lâu di nương ba ngày hai bữa lại chạy đến Cẩm Tung các, khiến vương gia cảm thấy phiền, mới cho người xử trí.”
Lăng Như nói có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, nửa chừng, nụ cười của nàng chợt tắt dần, ngược lại thở dài một hơi: “Vốn tưởng rằng Vương gia thường ở trong phủ sẽ là cơ hội tốt của chúng tỷ muội, nào ngờ bây giờ cũng chẳng khác gì lúc trước.”
Vương không chịu bước vào hậu viện, tội gì phải giữ đám mỹ thϊếp ở đây chứ…
Đến nay Lăng Như vẫn không thể quên được, năm ấy, Nhϊếp chính vương ngự giá thân chinh, cưỡi ngựa băng qua trước cửa, tư thế oai hùng như vậy, khiến không ít cô nương thầm thương nhớ.
Vì sao hắn không gần nữ sắc, mặc kệ ban đêm quạnh quẽ cô tịch?
Vất vả lắm mới vào được vương phủ, lại không có cách nào hầu hạ bên cạnh, Lăng Như thật sự không cam lòng.
Thang Ấu Ninh không rõ giờ phút này nàng ta ai oán cái gì, nàng đưa tay ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Như, sắn ống tay áo hỏi: “Ngươi không giúp ta hái hoa sao?”
Lăng Như tức giận mà liếc nàng một cái: “Chỉ biết ăn, người nhập phủ này để làm gì?”
Thang Ấu Ninh ngửa đầu nhìn những đóa hoa, thật thà đáp: “Vào đây dưỡng già.”
Đích mẫu nói, vương phủ rộng lớn, có thể nuôi nàng cả đời.
Lăng Như hoàn toàn bị lời nói này làm cho á khẩu, không biết là nên hâm mộ hay nên cảm thông, đồ ngốc này đúng là vô lo ô ưu mà.
Vào phủ hai năm vẫn chưa được vương gia triệu kiến, vậy mà hằng ngày còn có thể vui vẻ, hoàn toàn không biết tình thế nghiêm trọng của mình.
“Thôi bỏ đi, ta so đo với ngươi làm gì.”
Không phải chỉ là hái hoa thôi sao, chuyện này cũng chẳng tốn mấy sức.
Lăng Như vượt qua tay Thang Ấu Ninh, nhón chân hái một nhành hoa hòe xuống, nhận được nụ cười thoải mái của nàng.
“Thứ thiểu năng.”
Lăng Như như lúm đồng tiền như hoa trên mặt Thang Ấu Ninh, lắc đầu cảm thán, sinh ra trong một túi da đẹp như vậy thì có tác dụng gì? Ngu ngốc.
Lăng Như cười khinh bỉ một cái rồi phất quạt rời đi.
Từ nhỏ đến giờ Thang Ấu Ninh nghe không hiểu mấy từ này, nàng chu môi: “Lăng di nương cũng chê cười ta.”
Đã quen biết nhau lâu như vậy rồi sao còn nói nàng như vậy?
Tư Vân cầm theo một rổ hoa hòe đẹp đẽ: “Nương tử cho rằng dưỡng già ở vương phủ này dễ dàng vậy sao?”
Khoan nói hiện tại trong phủ không có chủ mẫu, dù sau này chủ mẫu có cho nhóm oanh oanh yến yến này sống dễ chịu, thì đối với những thϊếp thất không sủng không con này, sau khi tuổi già phai sắc, còn có thể trông cậy vào cái gì?
Thang Ấu Ninh đưa tay nhận lấy lẵng hoa, chậm chạp nói: “Ta không muốn biết.”
Có những phiền nào sinh ra vốn không thuộc về nàng, nàng vẫn là nên trở về nấu cháo.
Thấy vậy Tư Vân bĩu môi, nhấc chân theo sau nàng.